“Bí mật gì?”
Trần Bình An hỏi.
“Ban đầu tôi cũng không biết, chỉ rõ là nhà họ Trần luôn có một bảo vật gọi là Thái Dương Đồ, nó có khả năng tiên đoán, đồng thời bên trong còn ẩn giấu cách thức tu luyện phong phú, quả thực là kho báu trong kho. báu!”
Cổ Nguyệt Hà nói tiếp: “Cũng nhờ vào Thái Dương Đồ mà có lẽ ông ta đã biết được một số thứ, cho nên ông ta vô tình biến mất khỏi tầm nhìn của nhà họ Cổ chúng tôi, tôi đã liên lạc với rất nhiều gia tộc võ sĩ nội kình ở xung quanh để tìm ông ta nhưng không có kết quả! Chẳng mấy chốc mà hai mươi năm đã trôi qua, một nhà họ Trần đột nhiên xuất hiện, còn sở hữu phân nửa tài sản của trái đất, nắm trong tay huyết mạch kinh tết”
“Khi đó, rất nhiều người trong chúng tôi đều nghi ngờ rằng rất có thể đây là gia tộc mà Trần Điểm Thương xây dựng nên. Lúc chúng tôi muốn điều tra thì Trần Điểm Thương lại mất tích, khi đó người nắm quyền là Trân Cận Đông, còn về ba Trần Cận Đông là ai thì không ai biết. À, tất nhiên tôi muốn nhắc một câu, ba của cậu vốn không. phải tên Trân Điểm Thương, tên thật của ông ta là Trần Long!"
Cổ Nguyệt Hà nói với vẻ mặt hơi cười cợt: “Ông ta thật sự là một kẻ vô cùng thông minh, nếu
không phải về sau nhà họ Cổ kết giao với Cửu La Môn thì thật sự là bị ông ta xoay như chong chóng rồi. Vả lại, khả năng bịa chuyện của ông ta quả là thần sầu. Trần Khiêm có rất nhiều bí mật, chắc hẳn Trần Điểm Thương cũng biết một hai bí mật trong đó. Tất nhiên, cụ thể là bí mật gì thì e là chẳng mấy ai trên đời biết cả, bao gồm cả chúng tai”
Bà ta nói. Trần Bình An cau mày. Nếu nói vậy thì tất cả đều đã được xác minh rồi.
Bởi vì có một số chuyện, ông ấy chưa từng đề cập với Trần Khiêm.
Đó chính là lúc ông ấy âm thầm quan sát Trần Khiêm, phát hiện có một người thần bí cũng đang quan sát Trần Khiêm, vả lại cũng không biết đã âm thầm quan sát bao lâu rồi.
Cho đến một lần tình cờ, Trân Bình An tiết lộ tung tích của mình, chuẩn bị đối đầu với người thần bí kia.
Hơn nữa còn tháo khăn che mặt của người đó ra.
Dù cho người đó đã che mặt mình lại rất nhanh, nhưng chỉ cần nhìn lướt qua, Trần Bình An cũng có thể nhận ra được ánh mắt và vẻ mặt đó.
“Là bai”
Lúc đó, cả người Trần Bình An như bị sét đánh.
Người mặc áo đen này lại là Trần Điểm Thương - ba của mình?
Mình nhìn nhầm sao? Chắc chắn là mình nhìn nhầm rồi?
Ông ấy nghi ngờ bản thân mình.
Lúc mình còn trẻ, mình đã biết rõ năng lực của ba rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!