Bên Trần Khiêm cũng phát ra ánh sáng mãnh Dị biến này đã làm Trần Bình An hơi hoảng sợ.
Miếng ngọc bội trong ngực Tiểu Khiêm thật phi phàm, ông ấy cũng không biết rốt cuộc nó nắm giữ sức. mạnh đáng sợ thế nào, mà có thể làm được như vậy, hơn nữa độ phù hợp của miếng ngọc bội với Tiểu Khiêm. cũng rất cao.
Chỉ thấy ngọc bội này phát ra ánh sáng, dưới sự dẫn dắt từ Thiên Huyền Công của Trần Khiêm, ánh sáng phóng thẳng lên bầu trời.
: Giống như một cột sáng. Thông thiên triệt địa.
Mà xung quanh cũng nổi gió, cuồng phong cưồn cuộn, bụi bay mù mịt.
“Đúng là một sức mạnh đáng sợi” Lực Bá đứng bên cạnh trợn tròn mắt, kinh ngạc nói.
Chẳng mấy chốc, ánh sáng trắng đó bắt đầu thu nhỏ lại, từ từ quay về trong sân nhà này.
Lúc này cả người Trần Khiêm gần như đã mất hết sức lực, trán đây mồ hôi.
Anh chống người đứng dậy khỏi mặt đất, nhìn Tô Nhược Hi đang tập trung ngồi thiên.
Anh không khỏi lắc đầu: “Lực Bá, lúc nấy tôi đã rất cố gắng dùng Thiên Huyền Công để mượn sức mạnh của ngọc bội đi kết nối, nhưng xem ra không có kết quả.”
Trần Khiêm nhìn mọi người.
Rồi bất đắc dĩ nói.
Nếu tiến hành thuận lợi, có lẽ bây giờ Tô Nhược Hi đã nảy sinh chút phản ứng rồi.
Trần Khiêm nhìn về phía mọi người, nhưng nhận ra rằng tầm mắt của mọi người đều kinh ngạc nhìn ra phía sau mình.
Bao gồm cả ông chú vẫn luôn trầm ổn, lúc này ánh mắt ông ấy hơi khác thường, đang trợn tròn.
“Mọi người sao thế?”
'Trần Khiêm ngạc nhiên hỏi.
Câu Trần, thành công rồi! Chúng ta thành công rồi! Cô ấy đang ở sau lưng cậu, thật sự là chị tiên nữ!”
Lực Bá run rẩy nói. Trần Khiêm quay đầu lại nhìn theo bản năng. Mí mắt không khỏi giật mạnh.
Trước mặt mình là một cô gái áo trắng đang lơ lửng giữa không trung.
Khuôn mặt cô ấy lạnh nhạt, nhưng rất xinh đẹp, đẹp đến mức làm người khác đập loạn nhịp.
Lúc trước anh đã nhìn thấy Vân Tinh trong quan tài, mặc dù khuôn mặt hai người giống nhau như đúc, nhưng không biết tại sao, chị gái áo trắng thật sự này lại toát ra vẻ thoát tục không nhiễm khói bụi trần gian như vậy.
Việc Trần Khiêm quay đầu lại đã khiến cô gái áo trắng nở nụ cười hiếm hoi.
Nụ cười này rất rạng rỡ. Làm người khác cảm thấy như gió xuân ấm áp.
Mà nụ cười này chỉ dành cho Trần Khiêm, hoặc Thiên thần thôi.
“Đã mấy vạn năm rồi, không ngờ chúng ta lại gặp nhau bằng cách này.”
Cô ấy mỉm cười, rồi bay tới trước mặt Trần Khiêm, giơ cổ tay trắng ngần lên vuốt ve gò má của Trần Khiêm.
Ực. 'Trần Khiêm không nhịn được nuốt nướt miếng:
“Chị gái áo trắng, tôi... tôi không phải phu quân của chị, tôi tên là Trần Khiêm, năm nay chỉ mới hai mươi lăm tuổi!”
“Sau này đợi cậu nhớ rõ mọi chuyện, cậu sẽ hiểu thôi!"
Cô gái áo trắng nói.
“Tôi tên là Tử Yên, tôi biết bây giờ chắc chắn cậu sẽ không nhớ tên của tôi đâu!”
La Tử Yên khẽ nói. “Ừm!" Trần Khiêm gật đầu theo bản năng.
Còn Trần Bình An, lúc nhìn thấy La Tử Yên, ngoài việc chấn động khi nhìn thấy được người thật, trong mắt ông ấy còn hiện lên một sự sùng kính.
Thật không ngờ, Tiểu Khiêm lại được vị tiên nữ này coi trọng.