“Sao lại thế được?”
Đoàn Phi kinh ngạc.
“Tao đã nói rồi, đứng trước mặt tao thì những thứ này chỉ là đồ chơi mà thôi, giống như gấu bông vậy! Mày đừng kích động như vậy, làm bạn bè của tao bị thương, mày đang tự tìm cái chết!”
Trần Khiêm lạnh lùng nói.
“Tao không tin là mày lợi hại như vậy, chúng ta cùng xông lên, giết hắn!”
Đoàn Phi hận đến nghiến răng nghiến lợi, đông lứa tuổi nhưng tại sao hản lại mạnh mẽ như vậy!
Ngay lập tức, mấy chục tên vệ sĩ cũng cảm giác được sự nguy hiểm. Sự nguy hiểm này làm bọn họ đứng im tại chỗ, lưng như bị kim chích, giống như mạng sống của mình sẽ biến mất bất kỳ lúc nào.
Khao khát sinh tồn làm sát ý của đám vệ sĩ này dồi dào hơn.
'Thấy bọn họ móc dao găm từ bên hông ta, đâm về phía Trần Khiêm.
“Đồ vô dụng!” Nói xong, Trần Khiêm giơ tay lên, mười mấy người bị chân khí đánh trúng, máu phun ào ào, bay thẳng ra ngoài, đập nát toàn bộ sân nhà.
Mười mấy người còn lạ ngơ ngẩn. Sợ đến mức vội vàng ngừng tay. “Cao thủ!”
Dao găm trong tay người đàn ông trung niên cầm đầu rơi thẳng xuống đất.
Bộp bộp bộp.
Khi dao găm của ông ta vừa rơi xuống thì mười mấy người còn lại cũng kéo nhau ném đao xuống đất.
Mà Trần Khiêm chỉ chắp hai tay sau lưng, anh chẳng hề nhúc nhích gì cả.
“Lui về phía sau, mọi người lui về phía sau hết!”
Người đàn ông trung niên nuốt nước bọt một cách điên cuồng, ông ta cảm nhận được sát ý, ông ta đã đối diện với sự sống và cái chết nhiều lần rồi nhưng chưa bao giờ dấu hiệu của cái chết lại rõ ràng như vậy.
Cho dù chàng thanh niên trẻ tuổi trước mặt không có bất kỳ động tác nào.
Nhưng ông ta tin rằng, cho dù là dao găm hay những thanh súng dưới đất, trong mắt cậu ta, đó thật sự chỉ là những món đồ chơi, còn bọn họ là đám thú bông đáng thương.
Mười mấy người lùi thẳng về sau.
“Các người thông minh lắm, cho nên, bởi vì sự thông minh của các người nên không cần phải chết như hai tên ngốc kia, các người đi được rồi đó!”
Trần Khiêm cười khẽ.
“Cảm ơn cao thủ, chúng ta đi thôi!”
Người đàn ông trung niên cúi đầu thật thấp rồi dẫn đàn em chạy trốn.