“Bà yên tâm, chỉ cần bà giúp tôi tìm được Trần Khiêm, tôi có đủ năng lực để đi lại giữa Giới Vực và thế giới thực, làm cho nhà họ Cổ các người trở thành gia tộc lớn mạnh số một ở Giới Vực không phải là vấn đề! Hơn nữa, bà còn không biết câu chuyện của tôi mà? Ha ha, lúc đó Trần Khiêm vô tình thả tôi ra, là ông trời đã giúp tôi lúc tôi bị phong cấm triệu năm, ha hai”
Đột nhiên, trên mảnh ngọc Như Ý xuất hiện một vệt đen.
'Vệt đen xoay tròn trong không khí rồi ngưng tụ thành một bóng ma.
Có thể thấy được, bóng ma này là của một thanh niên với đôi lông mày lưỡi mác, mũi khoằm, ánh mắt lộ ra vẻ quỷ dị.
Khó mà đoán được rằng hắn ta đã tồn tại hàng vạn năm, nhưng vẻ ngoài lại là một thanh niên.
“Cửu La Vương, tôi có thể khẳng định với ông là tôi bắt đầu cảm thấy hối hận rồi. Ban đầu, tôi bị ông lôi kéo, ép buộc hợp tác. Đây rất có thể sẽ là nguyên nhân khiến nhà họ Cổ diệt vong. Những điều tôi nói với Vũ Tiêu lúc nãy đều là sự thật, Trần Khiêm quá khủng khiếp, hơn nữa còn tiến bộ thần tốc!”
Ánh mắt Cổ Nguyệt Hà lóe lên một tâm tình phức tạp.
“Cửu La Vương ông thì khác, ông chỉ là một dạng ý niệm, ông dùng ý niệm khống chế người khác khiến họ. phục tùng ông, tôi cũng chỉ là một trong số đó. Nói sự việc không thành, ông vẫn cứ tiếp tục tồn tại, tìm cách quay về Giới Vực làm thiếu gia. Ông rút lui dễ dàng, nhưng chúng tôi thì khó sống. Ông biết chúng tôi phải đối mặt với điều gì không?”
Cổ Nguyệt Hà nói tiếp.
“Ha ha ha, bà cứ lo thần lo quỷ, hay là do tôi nói với bà quá nhiều về Trần Khiêm nên bà đâm ra e dè. Thực tế, lúc này cậu ta chưa có đáng sợ đến mức đó đâu. Trong mắt tôi, cậu ta chỉ như một con kiến. Hơn nữa, chúng ta cũng làm gì còn đường lui, Trần Khiêm đã nhớ mặt bà rồi. Cho nên, việc chúng ta cần làm bây giờ chính j_ là cứ theo kế hoạch mà hành động!”
“Hơn nữa, bà cũng là một kẻ tham lam, muốn được trường sinh bất lão. Tôi đã đồng ý với bà sẽ đưa nhà họ Cổ đến Giới Vực tìm một nơi định cư. Đến lúc đó, ít nhất bà có thể sống thêm một nghìn năm nữa. Đánh đổi như vậy cũng đáng lắm chứ! Không phải sao?”
Cửu La Vương cười lớn.
“Cho nên, tôi không định rút lui, tôi đã quyết định sẽ đích thân bắt cậu tai”
Giọng nói của Cổ Nguyệt Hà bất giác trở nên lạnh lùng.
“Năm đó, Giới Vực hỗn loạn, Cửu Chuyển Nguyên Thần giới thứ tám rơi xuống, tôi xuyên qua kết giới đuổi theo đến trái đất để lấy lại Cửu Chuyển Nguyên Thần, nhưng tôi đã quá coi thường sức mạnh của kết giới. Tôi bị thiên lôi đánh cho hồn bay phách tán, linh hồn bị người ta khóa trong pháp trận. Từ đó đến nay phải xa rời gia tộc. Cho nên nói người nên lo lắng là tôi mới đúng!”
“Tôi đã đợi mấy mươi ngàn năm mới có cơ hội này. Đại sự muốn thành công nhất định phải có sự trợ giúp của bà, cho nên bà không cần phải lo lắng gì cả!”
Cửu La Vương trấn an.
“Được, mong ngày chúng ta thành công nhanh đến!”
Cổ Nguyệt Hà gật đầu.
“Các người cho rằng các người có thể đấu lại anh ấy sao? Tôi đã nói với các người biết bao nhiêu lần rồi. Nên quý trọng tính mạng của chính mình, trân trọng thực tại lúc còn chưa hoàn toàn biến mất, đừng dại dột đi chọc giận anh ấy nữa. Các người không phải là đối thủ của anh ấy, âm mưu của các người không thành đâu!”
Lúc này, một giọng nói lảnh lót vang lên.
Giọng nói lay động, phảng phất như gió xuân.
Phía trên quan tài Trường Sinh, một người cô gái mặc đồ trắng lơ lửng trong không trung.
Cô gái ấy đẹp như một nàng tiên.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!