“Trần Khiêm, quả nhiên là mày đang ở đây! Xem ra, trên thế giới này đúng là không gì có thể qua mắt được †ao, phán đoán của tao lúc nào cũng chuẩn xác đến vậyt"
Cổ Phong nhàn nhạt cười. “Trần Khiêm, mau đánh chết tên khốn này đi, chính hắn đã chặt đứt cánh tay Hinh Hinh, vả lại, nếu vừa rồi anh đến chậm một bước thì hắn đã giết tôi rồi!”
Cuối cùng nỗi sợ hãi trong lòng Lý Mộc Mộc cũng biến mất, giận dữ nhìn Cổ Phong.
Trần Khiêm gât đầu, xoa đầu Lý Mộc Mộc.
Sau đó mới nhìn Cổ Phong:
“Cậu Cổ, không nhìn ra là cậu tự tin đến vậy đấy. Ngoài đoán được tao đang ở thôn này thì mày còn đoán ra được gì nữa?”
Trần Khiêm nhìn Cổ Phong, nhàn nhạt cười.
“Hôm nay, mày sẽ bị tao phế tu vi, đưa về nhà họ Cổ, đợi bà xử lý!" Cổ Phong lạnh lùng nói: “Thế nào? Mày khoanh tay chịu trói hay để tao ra tay phế mày!”
“Quả thật mày rất tự tin, giống như mày đã nắm chắc được tất cả mọi chuyện trước khi làm rồi!”
“Đúng vậy, trước giờ đều thế đấy!”
Trần Khiêm gật đầu: “Tiếc là hôm nay cậu Cổ phải thất vọng rồi, Lực Bá, cẩn thận Đóa Hoa Quỷ, ra tay đi!” Trần Khiêm hét lên với Lực Bá. “Được!” Lực Bá đi lên trước một bước. Còn ngẩng đầu gầm lên một tiếng.
Am!
Nháy mắt, đất đá rung chuyển, xung quanh Lực Bá như nổ tung.
Cát bụi bay lên.
“Thì ra mày tìm trợ thủ!” Khóe miệng Cổ Phong nở nụ cười nghiền ngẫm.
Chẳng mấy chốc, nụ cười nơi khóe miệng anh ta cứng lại.
Nhìn thấy cơ thể của Lực Bá không ngừng lớn lên trong làn bụi, cuối cùng cao lên thành ba mét.
Giống như một người siêu khổng lồ.
Cơ bắp trên cả người toát ra như sắt thép.
“Hửm?”
Mí mắt Cổ Phong giật mạnh.
Thấy Lực Bá đã lao về phía mình với tốc độ vô cùng nhanh.
Hơn nữa, ông ta còn chưa đến mà một khí tức mạnh mẽ đã khóa chặt mình lại rồi.
“Không hay rồi!”