Nhưng ngay sau đó, sắc mặt của anh ta đột ngột thay đổi.
Năm người trong sân đã đồng loạt đo đất không thể gượng dậy.
Mà Lực Bá thì như một người khổng lồ Titan đang nhanh chóng lao về phía cửa vào của hàng rào điện.
Không có gì phải nghỉ ngờ, chỉ bằng khí thế đó thì một hàng rào điện không thể ngăn được.
"Nhanh! Mở điện! Giật chết nó cho tôi!"
Cậu Trang hoảng hốt vội đưa ra mệnh lệnh. Trong đấu trường phút chốc lâm vào hỗn loạn. Tất cả mọi người lục tục chạy trốn.
"Cô chủ, đi mau, có nguy hiểm!"
Người của Dược Vương Cốc cuống cưồng kéo Dược Mộng Phi chạy đi. "Bảy người thầy của tôi, các thầy còn ở trong đó!"
Mắt Dược Mộng Phi rưng rưng ánh nước.
Nhưng không còn kịp rồi, Lực Bá đã lao tới cánh cửa sắt.
Xet xẹt xetl
Tia điện màu lam lóe ra, ấm thanh như khoan vào tai người nghe.
Cánh cửa vào sân trong nháy mắt biến thành một vùng màu lam ghê người.
Thế nhưng Lực Bá không còn sợ hãi nó như trước nữa.
Ông ta giáng một đấm thật mạnh về phía cánh cửa có dòng điện chạy qua, tia điện màu xanh lan ra bao †rùm toàn thân của ông ta.
Tuy da thịt bên ngoài bị thương.
Nhưng ông ta đã không còn nỗi sợ với thiên uy như: trước nữa, ông ta biết đây không phải sấm sét.
Đùng!
Vật bằng thép nguyên khối tạo ra? Trong nháy mắt cả cánh cửa sắt bị Lực Bá đấm vỡ thành mấy mảnh.
Cục diện nơi đây ngày càng không thể khống chế.
"Sao lại thế? Ngay cả điện mà ông ta cũng không sợ nữa sao?" Trang Thạch Tam khó mà tin nổi.
"Cậu Trang, mau chạy thôi!"
Gã hầu hoảng sợ thét to không ít vệ sĩ nhà họ Trang đều bị Lực Bá ném loạn lên trời.
Sợ hãi!
“Tên Lực Bá này quá mạnh, không thể để ông ta chạy mất được, nếu không ba sẽ đánh chết tôi!"