Người đứng lên, là Từ Hà. Giờ phút này, lòng cô ta rối bời. Cô ta chỉ biết Trần Khiêm là anh em tốt của Dương Huy.
Nhưng mà, cô ta tuyệt đối không ngờ Trần Khiêm lại giấu kỹ như vậy, hoặc có thể nói là lừa dối bọn họ lâu đến thế.
Cho nên, cô ta cảm thấy cô ta nên nói ra một chuyện mà mình đã biết.
Mà chuyện này, là Dương Huy nói cho cô ta nghe.
"Có một người phụ nữ đã mua quần áo cho Trần Khiêm, hơn nữa còn tiêu hơn một trăm nghìn, những thứ mà tớ đang mặc cũng là người phụ nữ đó đưa cho Trần Khiêm, sau đó Trần Khiêm cho Dương Huy!"
"Từ Hà, cậu nói gì đó!"
Dương Huy sốt ruột.
Nói thật, lúc trước Dương Huy đã từng đùa với Từ Hà như vậy.
Nói người anh em Trần Khiêm của mình rất có duyên với phụ nữ, muốn mua cái gì thì mua cái đó, còn mua không chớp. mắt, hừ hừ, chẳng lẽ lão Trần được bao nuôi, tớ cũng muốn được bao nuôi.
Cậu dám không, nếu có cô gái nào tốt với cậu như vậy, tớ sẽ thiến cậu!
Lúc đó Từ Hạ tức giận, mắng.
Đây chỉ là những lời nói đùa, chẳng ai nghĩ nó là thật.
Nhưng bây giờ, cộng với những chuyện trong quá khứ, hơn nữa có một vài chuyện Lâm Kiều còn tận mắt chứng kiến nên Từ Hà đã tin là thật.
'Trần Khiêm được bao nuôi!
Dương Huy sợ Trần Khiêm sẽ trở thành tấm bia cho mọi người chỉ trích, vội vã ngăn Từ Hà lại, đừng ăn nói lung tung!
"Hứ hứ, Nhất Phàm, em đâu lừa chị đâu đúng không, hơn một trăm nghìn đấy, xài tiền như nước, đó là chưa nói đến lúc trước Trần Khiêm còn mua sắm linh tinh, túi xách ba trăm sáu mươi nghìn, không biết là được người phụ nữ nào cho nữa!"
"Mà Trần Khiêm đã làm gì với số tiền đó? Anh ta muốn tán Triệu Nhất Phàm chị, muốn để Triệu Nhất Phàm chị theo đuổi ngược lại! Cuối cùng khiến chị tự nguyện hiến dâng thân mình! "
Lâm Kiều lạnh lùng nói.
Nếu không phải ngày đó chính mắt cô ta bắt gặp Trịnh Duyệt đối xử tốt với anh như vậy, còn che chở bảo vệ anh thì nói anh Trần được bao nuôi, Lâm Kiều cũng không tin.
Nhưng bây giờ, cô ta tin rồi!
Trần Khiêm quá mưu mô.
"Cái gì!"
Triệu Nhất Phàm nghe những câu này, sợ đến mức mặt trắng bệch.