Còn Tô Nhiên Nhiên nhìn cảnh tượng phim truyền hình trước mặt mình.
Kinh ngạc đến mức che miệng.
Giống như sợ bỏ lỡ mất, còn vội vàng lấy điện thoại ra chụp lại.
Chẳng ai ngờ rằng người này lại điên cuồng như thế, mới vừa bắt đầu đã ôm chặt, điên cuồng quá, á á á! Sắp. điên rồi!
“Tôi... tôi không phải...”
Sau phút yên lặng ngắn ngủi, Tô Sở Sở hơi giấy giụa, khẽ lên tiếng.
Cũng chính giọng nói này làm Trần Khiêm tỉnh táo lại.
Đây không phải là giọng nói của Mộc Vũ. Trần Khiêm buông tay ra.
Trên mặt Tô Sở Sở có vẻ kỳ lạ, giống như là áy náy, hơi quay người lại.
Bây giờ, Trần Khiêm mới thấy rõ ràng diện mạo của cô ấy.
Bóng lưng, dáng người và ánh mắt cô ấy đều quá giống Mộc Vũ.
'Thế nhưng, mặc dù cô ấy cũng rất xinh đẹp, nhưng... không phải Tô Mộc Vũ, là anh đã lầm.
Trần Khiêm ngẩn ra, lòng mất mát vô tận.
Anh tưởng rằng mình mới vừa nhìn thấy ánh bình minh, anh nỗ lực chạy về phía ánh bình minh đó thế nhưng lại phát hiện, dưới ánh bình minh là một vực thẳm khác.
Sao có thể là Mộc Vũ được, cô đã bị người của Hội Thái Dương bắt đi rồi.
“Thằng ranh con khốn kiếp, dám xúc phạm cô chủ chúng ta, đánh chết hắn cho tôi!”
Đám vệ sĩ phản ứng lại, ai cũng tức giận.
Cô chủ nghiêng nước nghiêng thành, ai cũng muốn nâng niu, kết quả lại bị một gã ngoài đường ôm chặt.
Cho dù là ghen ghét hay trách nhiệm. Đám vệ sĩ này đều muốn xé xác Trần Khiêm ra.
Tức thì bọn họ lấy gậy gộc ra, chào hỏi người Trần Khiêm.
Còn Trần Khiêm từ hi vọng rất nhiều đến đối mặt với thất vọng vô tận, đầu óc anh trống rỗng, gậy gộc đánh vào người nhưng đã không còn cảm thấy đau.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!