“Mấy người không biết sao, thật ra nội bộ Thánh giáo Vu Cổ rất dơ bẩn, chính cậu Trần đã nhìn thấu bọn họ, rồi vạch trần âm mưu của bọn họ, ngay cả Thiếu Thánh chủ cũng hối cải làm lại cuộc đời, đi theo cậu Trần, còn tuyên bố rời khỏi Thánh giáo Vu Cổ.”
“Hơn nữa cậu Trần còn cung cấp rất nhiều dự án kinh tế cho nhà họ Vân, bây giờ nhiều dự án trên đảo. Mạch đều do cậu Trần đầu tư và bắt đầu khai phá, cậu Trần đúng là người tốt.”
Có người đi đường nói.
Nhưng mọi người lại không dám lớn tiếng bàn luận, bởi vì hai lâu la của Thánh giáo Vu Cổ đang đứng bên dưới nhìn bọn họ, mấy người đó sẽ dùng cổ để giết bọn họ.
Nhưng nhiều người đi đường vẫn không lựa chọn rời đi, mặc dù bọn họ không dám cứu, nhưng vẫn có người lựa chọn bầu bạn.
Đúng lúc này, có một chiếc xe từ từ chạy qua đây.
“Gô Vân Tinh, cô mau nhìn xem, đó... đó là cậu Trần.
Tài xế nhìn thấy người bị treo trên bến cảng thì kinh ngạc nói.
Vân Tinh vội vàng hạ kính xe xuống, trong lòng không khỏi thoáng qua tia động lòng.
Cô ta muốn sử dụng kình khí để thả Trần Khiêm xuống.
Nhưng cô ta lại nói với chính mình rằng.
Như vậy càng đúng với ý mình, chỉ khi nào anh thật sự không thể chịu đựng được nữa, thì anh mới hiểu rõ ý †ốt của mình dành cho anh, rồi anh sẽ cầu xin mình tha. thứ.
Cho nên vì mục đích này, cho dù mình có hơi đau lòng, cũng phải nhẫn nhịn.
“Ừm, tôi nhìn thấy rồi, đây không phải chuyện của chúng ta, mau lái xe đi.”
Vân Tinh nhắm mắt lại lần nữa.
Tài xế không dám nhiều lời, nhanh chóng lái xe rời đi.
“Mình cần phải nghĩ cách khôi phục lại thực lực! Nếu cứ thế này mình sẽ bỏ lỡ hẹn ước Thánh Thủy, nhưng bây giờ mình không có cách nào liên lạc với ông nội được.”
Trong lòng Trần Khiêm thầm nghĩ.
Đến tận đêm khuya.
Hai lâu la trông chừng Trần Khiêm chỉ sợ có người tới cứu, nên nhanh chóng đuổi hết mấy người ở lại đây đi.
Bến cảng hơi tĩnh lặng.
Trần Khiêm ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên bầu trời.
Tới giờ tý rồi.