Nhìn thấy cảnh tượng này.
Thiết Hồng chỉ khinh thường rồi dời mắt qua một bên.
Thiết Hồng Tường nhìn thấy cảnh tượng này thì ánh mắt lóe lên tia đắc ý không dễ phát giác, giờ thì tốt rồi, quả nhiên dưới sự thêm mắm thêm muối của mình, đã khiến Thánh chủ không ngừng nổi giận.
Bây giờ Thiếu Thánh chủ đã chết rồi, vậy thì truyền nhân tương lai của Thánh giáo, ha ha...
Khóe miệng Thiết Hồng Tường nở nụ cười lạnh.
Trần Khiêm nhìn mấy người này với lửa giận ngút trời.
“Anh ta đã làm lại cuộc đời, đang nghiêm túc chuộc lại lỗi lầm, tại sao bà vẫn xuống tay độc ác như vậy? Dù gì anh ta cũng là cháu ngoại của bà, là người kế thừa huyết thống của bà đó!”
Trần Khiêm tức giận nói.
“Nó làm mất mặt mũi của Thánh giáo Vu Gổ thì đáng phải chết.”
Thiết Hồng lạnh lùng nói.
“Tôi nghe Thiết Thành nói, năm đó Tiểu Lâu lớn lên cùng anh ta cũng bị bà giết hại, bà đúng là bà già có tâm địa rắn rết, sớm muộn gì cũng có một ngày, bà sẽ chết không được tử
Trần Khiêm lạnh lùng cảnh cáo. “Cái gì? Mày... mày! Muốn chết à?”
Thiết Hồng nghe thấy từ bà già thì nhất thời như bị giẫm phải đuôi.
Lửa giận ngút trời.
Đang định ra tay giết chết Trần Khiêm lần nữa.
Thì đột nhiên một chiếc xe hơi màu đen lái tới đây. Là xe của nhà họ Vân.
Sau đó tài xế cũng thuộc nhà họ Vân.
“Khoan đãt”
Tài xế đi tới nói.
“Người nhà họ Vân mà dám to gan ngăn cản tôi làm việc à?”
Thiết Hồng nhíu mày nói.
“Cô Vân Tinh muốn mời Thánh chủ Thiết Hồng đi theo tôi một chuyến.”
“Cái gì? Vân Tinh? Cô ta là ai thế? Còn dám ra lệnh cho tôi nữa?”
Thiết Hồng càng tức giận hơn.
“Ha ha, Thánh chủ Thiết Hồng đừng tức giận, cô Vân Tỉnh nói, bà xem xong cái này thì hiểu ngay thôi.”
Tài xế đưa thẳng cho Thiết Hồng một chiếc hộp.
Thiết Hồng vừa mở ra nhìn, toàn thân đã run rẩy, sắc mặt cũng thay đổi ngay.
“Tôi... tôi... tôi sẽ đi theo cậu đi gặp cô Vân Tinh.”
Thiết Hồng như nhìn thấy thứ gì đó rất ghê gớm.