“Đây không phải thực lực của cô ta, cháu biết Vân Tỉnh mà, cháu nghĩ cháu đã gần đoán ra cô ta là ai rồi.”
Trần Khiêm kiêm nén cơn đau ở ngực nói.
“Vậy cô ta là ai?”
Tả Trung Đào và Phương Bất Đồng đồng thanh hỏi.
Nhưng Trần Khiêm không nói gì, chỉ nhìn vào vị trí đặt quan tài Trường Sinh trong trang viên kia...
“Tôi mặc kệ cô ta là ai, nhưng nếu chuyện này đã bắt nguồn từ tôi, vậy thì tôi sẽ không để người bên cạnh mình bị tổn thương, tôi sẽ đưa Kiển Nám quay về.”
Lúc này, trong nhà họ Vân.
“Gô chủ, tới nơi rồi.”
Đoàn xe dừng lại, tài xế nhìn Vân Tỉnh đang ngồi nhắm mắt ở ghế sau kia.
Thấy khí chất toát ra trên người Vân Tinh uy nghiêm, tài xế và mấy vệ sĩ nhà họ Vân đều không khỏi ngạc nhiên.
Bởi vì cô Vân Tinh thật sự thay đổi quá lớn.
Có lẽ là vào nửa tháng trước, bọn họ mới nhận ra hình như cô Vân Tinh có điều gì đó hơi bất ổn.
Sau khi cô ta nhốt mình trong phòng trong thời gian dài, thì sáng sớm hôm nay, cô ta đã bảo đoàn xe của gia tộc chở cô ta đi.
Gòn dùng giọng điệu ra lệnh nữa.
Trước giờ bọn họ chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của cô Vân Tinh, nhưng giọng điệu ra lệnh đó đã làm tất cả mọi người chấn động, không thể không phục, bởi vì khí chất trên người cô ta quá mạnh mẽ.
Cô ta bước xuống xe, rồi đi vào trang viên.
Rõ ràng hôm nay nhà họ Vân có một cuộc tụ họp. nhỏ trong gia tộc.
Nên có rất nhiều người tới đây. Vân Phỉ đang gấp gáp đi qua đi lại.
Hôm nay cô ta phải ra sân bay đón một người bạn, kết quả đoàn xe lại chở Vân Tinh đi mất.
Thật quá đáng!
Vân Tinh chỉ là con gái nhà chú Ba, cô ta có địa vị gì chứ?
'Thế mà dám huy động đoàn xe của gia tộc mà chỉ mình mới có thể sử dụng, thật quá đáng.
Vân Phi rất tức giận.
Bây giờ nhìn thấy đoàn xe đã dừng lại, Vân Tinh lại bước xuống xe.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!