Trần Khiêm không dám tưởng tượng tiếp, nhất là khí màu đen đã chạy mất dạng kia.
Nó giống như một quả bom hẹn giờ treo trong tim 'Trần Khiêm.
“Đúng rồi, Thiết Thành đâu?” Trần Khiêm đột nhiên phản ứng lại.
“Thiếu Thánh chủ đã rơi vào hôn mê sâu, phần lớn chỉ bị ngoại thương, còn chân thì bị thương khá nặng, nhưng nửa tháng trước đã tỉnh lại rồi, đến giờ vẫn chưa thể xuống giường được.”
Vệ sĩ nói. “Vậy thì tốt!”
Mặc dù lúc anh quen Thiết Thành có hơi hài kịch, nhưng trước khi mình rơi vào hôn mê, Thiết Thành đã liều chết bảo vệ mình, làm Trần Khiêm cảm thấy rất cảm động.
“Ngoài hai người bọn tôi ra, mọi người có phát hiện ra người nào khác không? Mọi người có dò ra tín hiệu của cô Cổ Vũ Tiêu không?”
Trần Khiêm hỏi. “Cậu Trần, chúng tôi đã cố ý tìm kiếm bảy ngày bảy đêm rồi, nhưng không hề phát hiện ra tung tích của cô Cổ”
Mấy vệ sĩ nói.
Trần Khiêm nghe vậy trong lòng hơi tự trách.
Ban đầu là do anh dẫn cô ấy xuống biển, đáng lý anh nên bảo vệ cô ấy mới đúng.
Nhưng ngay cả việc bảo vệ mình, anh cũng suýt không làm được, còn làm hại Cổ Vũ Tiêu sống chết không rõ nữa.
Nếu cô ta không đi theo mình, có lẽ cô ta sẽ không xảy ra chuyện.
Trần Khiêm siết chặt nắm đấm.
Anh vốn tưởng rằng, với thực lực hiện tại của mình, thì có thể tung hoành khắp trái đất này.
Nhưng không ngờ anh chỉ là dã tràng xe cát, tự mình lừa dối mình.
Chỉ mấy Đóa Hoa Quỷ nho nhỏ đã làm mình mất hết sức chống cự, nếu không phải trước đó mình đã sắp xếp. người tiếp ứng, chỉ sợ mình đã bị chôn dưới đáy biển rồi!
Nhưng điều anh nuối tiếc nhất chính là Cổ Vũ Tiêu.
Tôi xin lỗi!
Sắc mặt Trân Khiêm trắng bệch.
Nhìn thấy vẻ mặt này của Trần Khiêm.
Khuôn mặt vốn đang vui mừng của Phương Kiển Nám bỗng biến mất, chỉ còn lại nỗi mất mát vô tận.
Sao cô ấy lại may mắn đến thế chứ, có thể làm Trần Khiêm nhớ nhung như vậy?