“Tiểu Khiêm, cháu từng thấy hoa văn này à?” Trần Điểm Thương cũng nói.
Trần Khiêm cau mày suy nghĩ một lát.
Đột nhiên tỉnh ngộ.
“Triệu Nhất Phàm!!!”
Anh bỗng nhiên ngẩng đầu.
Chị Lam tò mò nhìn Trần Khiêm.
“Đúng rồi, chính là hoa văn này, dường như rất giống với miếng ngọc đeo trên cổ Triệu Nhất Phàm!”
Trần Khiêm nói.
“Ông cũng nhớ rồi, hình như trên cổ Mễ Phạn cũng đeo miếng ngọc này!”
Trần Điểm Thương nói.
Trần Khiêm cầm cuộn giấy trắng, bước nhanh đến phòng của Triệu Nhất Phàm.
“Tiểu Khiêm, cuối cùng cậu cũng chịu đến gặp tôi rồi"
Triệu Nhất Phàm khóc nức nở nói.
Trần Khiêm nắm lấy miếng ngọc trên cổ Triệu Nhất Phàm, so sánh thật kĩ.
Quả nhiên, giống y như đúc.
“Thật sự là nó! Tôi hỏi cậu, miếng ngọc trên cổ cậu từ đâu mà có?”
Trần Khiêm hỏi.
“Tôi... Tôi không biết!”
Vẻ mặt Triệu Nhất Phàm hoang mang, vội lắc đầu. “Cậu nói hay không?”
Trần Khiêm lạnh lùng nói.
“Tiểu Khiêm, chỉ cần cậu đồng ý thu nhận và giúp đỡ tôi thì tôi sẽ nói, nói ra tất cải”
Triệu Nhất Phàm kéo tay Trần Khiêm.
“Cậu nói đi!”
Trần Khiêm đẩy tay cô ta.
Triệu Nhất Phàm lau nước mắt, sau đó bắt đầu kể.
“Chuyện này, kể từ đêm chúng ta ở khách sạn trên vịnh..."
Nghe những gì cô ta kể, Trần Khiêm hiểu được đại khái rồi.
Đêm hôm đó, Trần Khiêm bị Triệu Nhất Phàm bỏ thuốc mê.