Đang nghĩ, Mạc Thương Long định đuổi theo.
Đến nửa đường thì lão dừng lại.
Chạm vào hai má bị trầy xước của mình.
Mặt đầy vẻ kiêng dè.
“Nhóc con, khuyên cậu một câu, mau ngoan ngoãn ra đây. Vào trong hang này rồi, cho dù sức mạnh của cậu có tăng lên thì cũng đừng hòng ra được!”
Mạc Thương Long đứng ở cửa hang hét lớn.
Không lâu sau, bên trong truyền ra một giọng nói
“Ông già, cho dù có vậy thì cũng tốt hơn là ở bên ngoài rồi bị ông giết!”
“Thằng nhóc khốn nạn, vào trong nữa thì đừng trách tôi không nhắc cậu!”
Mạc Thương Long cau mày.
Quả thực bên trong vô cùng nguy hiểm, lão đã bước vào cấp bậc Tông sư, có thể nói là tung hoành thiên hạ. Nhưng nghĩ lại vừa nãy gặp con vật khổng lồ trong hang động mà vẫn còn thấy sợ.
Sở dĩ muốn điều tra rõ ràng.
Là muốn biết được, rốt cuộc thứ cất giấu ở bên trong này có đáng để mình liều mạng hay không.
Nếu như không đáng, Mạc Thương Long sẽ không mạo hiểm đâu!
Cũng chính vì vậy nên Mạc Thương Long mới đợi Trần Khiêm xuất hiện.
“Tân nhóc này sẽ không đi được xa đâu, đến lúc đó hoặc là chạy ra ngoài hoặc là bị giết. Mình tội gì phải mạo hiểm vì nó chứ, chỉ bằng cứ ở đây đợi nó, cho dù kết quả có thể nào đi nữa thì cũng sẽ có lợi cho mình mài”
Lão thầm nói.
Sau đó ngồi ở một bên cửa hang, lắng nghe động tĩnh ở bên trong.
Lại nói đến Trần Khiêm.
Trần Khiêm tưởng rằng tên cáo già Mạc Thương Long muốn dọa dẫm mình ra ngoài.
Nhưng càng vào trong thì càng có một mùi tanh nồng nặc ập đến.
Khiến cho Trần Khiêm lờ mờ cảm thấy không đúng.
Anh mới nghĩ lại, lúc đầu thấy Mạc Thương Long, lão. có hơi nhếch nhác.
Thậm chí trên mặt còn bị thương nhẹ.
Lão già này đã biết cổ mộ này không tầm thường, theo như tính cách của lão ta, lẽ nào lại không vào trong xem?
Có khi nào bên trong thực sự có gì đó khiến lão ta bị thương, cho nên mới không dám đuổi theo vào đây?
Trần Khiêm thầm nói.
Tiếp tục đi vào trong.
Đây là một đường hành lang ngắn và bằng phẳng. Không biết đi bao lâu, cuối cùng mới sáng hơn. Một hang đá đồ sộ xuất hiện ngay trước mắt. Trong hang tối đen như mực.