Tại nhà họ Trần, Trần Khiêm đã chuẩn bị lên máy bay rời khỏi đây.
“Bác Ôn?”
Máy bay trực thăng đang định cất ánh nhưng nhìn thấy bác Ôn đang ôm cơ thể mình chậm rãi bước đến.
Giờ phút này, bác Ôn là lạ.
Mắt ông ấy dại ra, cơ thể đang đi nhưng lại không khác gì xác chết đang chuyển động.
Kỳ lạ quát 'Trần Khiêm nhíu mày, không nhúc nhích.
“Bác Ôn, Tiểu Khiêm muốn đi xa, đúng lúc để Tiểu Khiêm chào bác một tiếng...”
Nói xong, Ôn Tự Tại đã bước ngang hàng Trần Cận Đông, Trần Cận Đông nói.
“Bác Ôn?”
Thế nhưng dường như Ôn Tự Tại không hề nghe thấy, vẫn cứ chậm rãi thong dong.
“Cận Đông, lui về phía saul” Giờ phút này Trần Điểm Thương bắt đầu đề phòng.
Ông dán mắt vào ông Ôn: “Ông có sao không? Có phải là có chuyện gì xảy ra rồi không!”
Tất cả người nhà họ Trần đều vây lại xem. “Phụt!”
Bỗng nhiên, miệng ông Ôn phụt máu, hai mắt, miệng, mũi, thất khiếu đêu chảy máu.
Cả gương mặt đều biến thành màu tím đen. Ông ấy ngã luôn xuống đất.
“Lão ÔnlII”
Trần Điểm Thương hét lớn.
“Bác Ôn!”
'Trân Khiêm cũng vội vã chạy đến.
“Bác Ôn!"
'Trần Khiêm hét liên tục.
Mà Ôn Tự Tại đã không còn hơi thở.
“Thực lực của lão Ôn rất mạnh, trên thế giới này, ít ai có thể làm đối thủ của ông ấy, có người lên đảo rồi!”
Trần Điểm Thương nhìn chằm chằm, lạnh lùng nói.
“Hả? Là ai?”
Trân Cận Đông cũng sốt sắng.