“Hai mươi năm trước cháu gặp chú vẫn còn rất tốt mà, sao giờ lại thế?”
“Ha ha, mười năm trước ông đã chặt đứt cánh tay trái của mình rồi.”
“Hả? Vậy thì...”
Mạc Trường Không không khỏi sa sút tinh thân.
“Ha ha, thằng bé này, cháu đang lo rằng, ông chú Ba không còn tay trái nữa thì không đánh lại Trần Điểm Thương đúng không?”
“Cháu đâu dám nghỉ ngờ thực lực của ông chứ?
“Nhưng ánh mắt của cháu đã bán đứng cháu rồi!”
Mạc Thương Long lắc đầu, rồi nhấc tay lên khẽ vuốt cây đại thụ cao lớn ở bên cạnh.
Cây đại thụ này phải tới ba người ôm mới xuể. Mạc Thương Long đột nhiên phát lực. Một tiếng nổ lớn vang lên.
Sau đó Mạc Trường Không nhìn thấy rễ cây đại thụ luôn bám trên vách núi bỗng trở nên khô héo.
Cuối cùng nứt ra từ bên trong.
Mặc dù vẫn còn biểu bì, nhưng bên trong cây đại thụ đã thối rữa rồi.
“Trời ơi! Ông chú ballI”
Mạc Trường Không liên tục nuốt nước bọt. Ông ta đã bị cảnh tượng này dọa cho sợ rồi. “Ha ha, cháu vẫn còn lo lắng à?”
“Không ạ! Ông chú ba mới đúng là người đứng đầu thiên hạ, vô địch trên thế gian, cuối cùng cháu cũng có thể báo thù cho hai đứa con cháu rồi! Cháu cung nghênh ông xuống núi.”
Mạc Trường Không vui vẻ nói.
“Ha ha, thật ra nếu cháu không đến tìm ông, thì chẳng bao lâu nữa, ông cũng sẽ xuống núi thôi.”
Mạc Trường Không cười khổ nói.
Mạc Trường Không hoàn toàn tỉnh ngộ: “Đúng rồi, hai mươi năm trước lúc ông chú Ba bế quan, ông từng nói với cháu rằng, phải làm chuẩn bị cho hẹn ước Thánh Thủy. Cách ba mươi năm sẽ tổ chức hẹn ước Thánh Thủy một lần, nếu tính toán ngày thì cũng sắp tới mười năm trước ông chú Ba đã thành công lên Tông sư rồi, như vậy có thể đại diện cho nhà họ Mạc tới đó tham gia.”
“Ừm, đúng vậy, năm đó ba ông tham gia hẹn ước Thánh Thủy, rồi bỏ mạng tại đó. Bắt đầu từ đó, ông đã thề rằng, cả đời này ông nhất định phải tiến vào cảnh giới Tông sư, rồi thử sức ở hẹn ước Thánh Thủy một lần.