“Này, Mạc Cường, tôi nói chuyện với anh đấy!”
Người đàn ông nhìn Mạc Cường cười trộm, sau đó tự đi đến một căn phòng, vỗ vào anh ta.
“Hả? Chết thì chết, chó thôi mà, Mạc Lâm, anh đang làm gì vậy?”
Mạc Cường thu lại suy nghĩ, vội hỏi.
“Gòn có thể làm gì chứ, đến ngục giam xem thử tên Trần Khiêm kia chết chưa, tiện thể đổ cho hẳn một chút cháo, trong cháo có trộn Bác Linh Tán, chắc không chết thì cũng ngu ngơ thôi!”
Mạc Lâm nói.
“Được, vậy anh mau đi đi, tôi còn có việc, lát nói chuyện!”
“Sắp tối rồi anh còn có chuyện gì nữa?”
Mạc Lâm gãi đầu, nhìn Mạc Cường thì người đã đi xa rồi.
Mạc Cường đi thẳng đến cửa phòng Dương Hạ.
Xoa hai tay với nhau, sau đó gõ cửa.
“Ai đấy?”
Dương Hạ mở cửa, nhìn thấy Mạc Cường mặt đầy vẻ dung tục, thì ánh mắt không khỏi lóe lên một tia chán ghét.
“Là cậu Mạc Cường à!”
Dương Hạ thờ ơ nói.
Nhìn Thấy Dương Hạ, hai mắt Mạc Cường như phát sáng.
Lúc này Dương Hạ mặc một chiếc váy ngắn bó sát người, xõa tóc, vô cùng gợi cảm.
“Cô Dương, chuyện tôi hứa với cô, tôi đã làm cho cô rồi, còn chuyện cô hứa với tôi thì sao?”
Mạc Cường nuốt nước bọt.