“Đó là vì ông Mạc chưa ra tay thôi, cả Long Giang ai mà không biết ông Mạc là cao thủ nổi tiếng Hoa Hạ chứt”
Lục Tông Nguyên cười nói.
“Ha ha, chỉ một mình Mạnh Khang thì không cần phải đấu nhiều hiệp như vậy, lui hết ra đi!”
Lúc này, Mạc Vân Hải hét lớn. Mọi người lần lượt lui ra.
Sau đó, bóng dáng ông ta đột nhiên chuyển động.
Đánh đòn phủ đầu với khí thế mạnh mẽ vào tử huyệt của Mạnh Khang.
Phụt!
Tốc độ của ông ta vô cùng nhanh, nói cho cùng thì tuổi tác của Mạnh Khang cũng đã cao, với cả tối qua đấu với Vương Đại Hải, vết thương vẫn chưa lành.
Chưa kịp đánh trả thì đã bị đá bay ra ngoài, máu tươi phun ra.
“Hừ, tôi còn nói lão già này khá đấy, nhưng không ngờ lại là kẻ vô dụng! Ông đã muốn tìm đường chết, vậy được, tôi sẽ giết ông!”
Mạc Vân Hải nói.
Sau đó dửng dưng đi về phía Mạnh Khang.
“Lục Tông Nguyên, ông sẽ bị trời phạt, nhà họ Mạnh tôi đối với ông chỉ có ân chứ không có oán, ông lại làm ra một chuyện không bằng cầm thú như vậy! Mạnh Khang tôi đây cho dù có làm ma cũng sẽ không tha cho ông đâu!”
Mạnh Khang tức giận cắn răng.
“Có nói nhiều hơn nữa cũng không cứu được mạng của ông đâu, chỉ có thể trách kẻ vô dụng như ông kém may mắn, tu vi khổ luyện vô ích rồi, ha ha!”
Mạc Vân Hải đi qua.
Đang chuẩn bị ra tay với Mạnh Khang, lấy mạng ông ấy.
“Đừng ồn nữa, tối qua cả đêm không ngủ, để tôi ngủ thêm một lát!”
Thì lúc này, trong phòng vang lên một tiếng nói không đúng với hoàn cảnh.
Khiến cho bầu không khí cả phòng như chìm vào tĩnh lặng.
Tất cả mọi người đều đột ngột quay đầu.
Nhìn Trần Khiêm đang nằm trên giường.
Đặc biệt là Lục Tuyết, mặt đỏ tía tai nhảy dựng lên. “Ai... ai đang nói vậy?”
Lục Tông Nguyên cũng giật mình, không khỏi lùi về phía sau một bước.
“Lễ nào cậu ta không hôn mê sao?”
“Gô Lục Tuyết, cô chắc chắn cậu ta trúng độc!?” Mạc Vân Hải nghi ngờ hỏi.
“Chắc chắn, rõ ràng anh ta trúng độc mài”