Chàng trai mà lúc nào cô ta cũng khinh thường lại quen biết rộng như vậy.
Không biết có phải ảo giác hay không mà trong một giây phút nào đó.
Mặc dù Trần Khiêm vẫn mặc bộ quần áo mà cô ta cho là rất rẻ tiền kia.
Nhưng khi anh đứng chung với đám doanh nhân nhà giàu này.
Lại rất đẹp trail Chu Lị Lị cắn môi, hối hận thầm nói.
Trân Khiêm không hề phát hiện có người đang nhìn mình đến ngây ngốc.
Giờ phút này, Trần Khiêm, Lục Tông Nguyên gia chủ nhà họ Lục và nhóm người Mạnh Khang bước vào khách sạn.
'Trần Khiêm cũng bất ngờ, vốn dĩ anh cứ nghĩ đây là một bữa tiệc đơn giản nhưng lại mời cả Lục Tông Nguyên đến.
“Anh Mạnh, ông có chắc chắn là thực lực của cậu này rất cao siêu không? Sao tôi lại cảm thấy cậu ta chỉ là một chàng trai trẻ bình thường thôi vậy!”
Lục Tông Nguyên đi đằng sau, khẽ nói với Mạnh Khang.
“Tông Nguyên, tôi đã lừa ông bao giờ chưa? Ông tuyệt đối không nên khinh thường cậu Trần đây. Thực lực của cậu ấy, ông và tôi khó mà tưởng tượng được, ông hiểu không?”
Mạnh Khang nói.
“Nếu giống như ông đã nói thì tốt. Nói không chừng cuộc khủng hoảng lần này của nhà họ Lục sẽ trôi qua một cách êm đẹp. Nếu như vậy, nhà họ Lục tôi nguyện sẽ đi theo ông suốt đời!”
“Ha ha, ca tụng tôi? Nếu ông có sức làm chuyện này thì chẳng bằng ông cầu xin cậu Trần đi. Nếu cậu Trần có thể đứng về phía chúng ta, thế thì sẽ không còn vấn đề gì cả!
Nói xong, mọi người đã vào đến.
Ngồi trên bàn rượu, mọi người chỉ tán gẫu vài chuyện đơn giản.
Sau ba đợt rượu.
Mạnh Khang xoa ly, ra hiệu Lục Tông Nguyên hãy lên tiếng.
Mà Lục Tông Nguyên thì có nhìn thế nào cũng thấy Trần Khiêm chỉ là một thằng ranh con.
Bảo ông ta từ bỏ sĩ diện để cầu xin một thằng nhóc như vậy, ông ta cảm thấy rất khó chịu.
“Rầm!” Ngay lúc này, một người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh Lục Tông Nguyên bỗng đặt ly rượu xuống thật mạnh.
“Chủ tịch Lục, lão Trương không hiểu tại sao buổi tiệc hôm nay lại sắp xếp như vậy, đang chiêu đãi ai?”
Bởi vì Trần Khiêm ngồi trên ghế đầu. Từ lâu người này đã thấy không phục.
Hơn nữa Lục Tông Nguyên còn nói năng lấy lòng, càng làm ông ta cảm thấy không cam tâm.
“Ha ha, Đại sư Trương, đương nhiên buổi tiệc hôm nay là để mời cậu Trần rồi!”
Mạnh Khang cười nhạt nói. “Cậu Trần? Ha ha, xin hãy tha lỗi cho ánh mắt vụng về của lão Trương nhé. Dù đã sống đến ngày hôm nay nhưng từ xưa đến giờ, tôi chưa bao giờ nghe nói có cậu Trần cậu Lý nào cả!
Chúng tôi đến đây để giúp đỡ nhà họ Lục, mà thầy Mạnh đã là cao thủ của cao thủ, hơn nữa Trương Thiết tôi không biết tại sao phải mời một thằng ranh con đến đây làm gì?”
Trương Thiết cười mỉa. “Trương Thiết, không được ăn nói lung tung!” Mà Mạnh Khang thì hơi sốt sắng, vội vàng quát lên.