"Bộp!
Ông lão đó tóm lấy cổ tay Trần Khiêm, bộc phát nội kình trong lòng bàn tay của mình.
Ông ta lạnh giọng nói: "Trả giá gấp năm mươi lần, cậu bạn còn chưa thấy đủ sao?"
Lời còn chưa dứt, một luồn sức lực đã âm thầm chạy vào cơ thể Trần Khiêm.
"Không biết tự lượng sức mình!" Trân Khiêm cười nhạt trong lòng.
Anh nhẹ nhàng vẩy tay một cái, cắt đứt luôn dòng nội kình của ông ta.
Ông ta lảo đảo lui lại mấy bước liền.
Đôi mắt tràn đây ngạc nhiên nhìn Trân Khiêm.
"Đã nói không bán, tội gì dây dưa như vậy!" Dứt lời, anh xoay người đi mất.
"Ông Thẩm, ông khẳng định đây là món bảo vật sao? Thế nhưng tôi không nhìn ra điểm gì đặc biệt mà!"
Người nước ngoài kia nhíu mày.
Ông Thẩm rút ra một chiếc la bàn: "Dựa theo chỉ dẫn của la bàn thì không sai đâu, nó đã dẫn chúng ta đến đây thì chính là bản khắc đó rồi, hiện tại kim chỉ vẫn đang chỉ theo hướng đó, tôi chắc chắn mình đúng!"
"Đúng như ông Thẩm nói, bất kể thế nào chúng ta cũng phải có được thứ này!"
Lục Trung Hiên chắp hai tay sau lưng.
Lúc này mới chú ý tới ông lão đứng sau vẫn còn chưa hết sửng sốt:
"Bác Khang, bác làm sao vậy?”
"Vì sao?"
Bác Khang nhìn hai tay của mình, bỗng nhiên bật thốt lên.
"Vì sao cái gì cơ?"
"Lúc nãy tôi đã dùng nội kình để giữ chặt cổ tay cậu †a, nhưng vì sao nội kình của tôi lại đột nhiên biến mất?"
Cảm giác vừa rồi khiến bác Khang không thể hiểu được.
"Có phải bác lo lắng thái quá rồi hay không?" Bác Khang là người bí ẩn mà ba và gia tộc mời mới làm khách quý. Lục Trung Hiên rất kính nể người này.
"Không, chàng trai trẻ đó, có gì đó rất lại"
Bác Khang quay đầu, hai mắt lạnh lùng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm.
'Trần Khiêm đã tách ra khỏi đám người đó.
Anh đi thẳng tới bờ hào bên ngoài mới dừng lại. Anh lấy bức khắc bằng sắt đen như mực ra. Trần Khiêm sử dụng nội lực.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!