"Cậu nhóc, cậu... nói thật sao?"
Ông lão mở to hai mắt nhìn Trần Khiêm.
Trần Khiêm cười lắc đầu, anh hỏi số tài khoản thẻ ngân hàng của ông lão, không đến năm phút đồng hồ, năm triệu tệ đã được chuyển thẳng đến tài khoản.
"Việc này, thế này... cảm ơn chàng trai!"
Ông lão mặt mày rạng rỡ.
Dù sao thì có nằm mơ ông lão cũng không ngờ rằng miếng sắt này của mình có thể bán được tới năm triệu tệ.
Mà Trần Khiêm tốn nhiều tiền mua nó, bởi vì anh cảm nhận được một chút khí tức khác biệt.
Gần giống với cảm giác nửa năm trước khi anh nhìn thấy Thái Dương Đồ vậy.
Cho nên anh khẳng định đây không phải là vật tầm thường.
"Không biết cậu bạn trẻ này, có thể cho tôi xem vật trong tay được không?”
Lúc này, một đám người từ phía sau Trần Khiêm đi tới.
Đám người đó có người nước ngoài cũng có người Hoa Hạ, đều ăn mặc sang trọng.
Một ông lão mặc trang phục nhà Đường trong nhóm đó mỉm cười nói.
Ông lão bán hàng vừa kiếm được nhiều tiền, rất sợ bị người khác cướp mất, không dám ở thêm mà dọn hàng đi ngay.
"Có thể chứ!"
Trần Khiêm không tiện từ chối, anh đưa bản khắc sắt cho ông ta.
Ông lão mặc trang phục nhà Đường kia vừa sờ vào nó.
Mặt lập tức biến sắc.
"Ông Thẩm, ông nhìn ra cái gì sao?"
Người nước ngoài đứng đầu hỏi.
"Bản khắc bằng sắt này không đơn giản đâu, mặt trên có linh khí vờn quanh, đây tuyệt đối không phải vật tâm thường!"
Ông Thẩm ngạc nhiên, đôi tay hơi run rẩy. Người nước ngoài đó nghe vậy rất vui vẻ, quay đầu nói với Trần Khiêm: "Cậu mua thứ này bao nhiêu tiền, tôi có thể mua gấp năm mươi lần!"
Trần Khiêm liếc người có tên là ông Thẩm này, không ngờ ông lão này cũng là người biết nhìn hàng.
'Thế nhưng đừng nói là gấp năm mươi lần, coi như gấp năm nghìn lần, Trần Khiêm cũng không xem ra gì. "Cảm ơn, nhưng tôi không định bán nó!"
Trần Khiêm lấy bản khắc sắt từ tay ông Thẩm trở về.
Người nước ngoài nhướng mày, nhìn một người thanh niên ăn mặc xa xỉ đứng bên cạnh.
Thanh niên kia trên dưới hai mươi sáu tuổi, anh ta lắc lắc đầu cười:
"Anh bạn này, tôi là Lục Trung Hiên, là người chủ trì hoạt động lần này, cũng là cậu chủ của nhà họ Lục, đề nghị của tôi là anh nên cố mà bán nó đi, có số tiền này cả đời không lo lắng chuyện tiền nong!"
Lục Trung Hiên cười nhạt nói.
"Cảm ơn, nhưng tôi vẫn không bán!"
Trần Khiêm cất bản khắc bằng sắt đi, gật đầu rồi định xoay gót đi luôn.