Thế nhưng nó vẫn chưa dừng tại đó, mảnh gỗ khảm sâu vào cột đá phía sau, từ chỗ mảnh gỗ cắm vào, vết nứt như mạng nhện lan khắp bốn phía của cột đá nọ.
'Takena Ichito hai tay cầm đao cứng nhắc giơ cao. trên không trung.
Hắn ta hạ ánh mắt liếc qua vết thương trên má trái. Rồi bất động.
Tất cả mọi người đứng dưới sàn há to mồm, yên tĩnh như tờ.
Mí mắt Takena Miko nháy lên liên tục, cô ta như thể bỗng chốc nhớ ra điều gì, vội vàng hét lên với Takena Ichito vẫn còn đứng trên sân đấu:
"Ichito, chúng ta thua, mau lui xuống!"
'Takena Ichito đến giờ mới giật mình tỉnh lại, hắn ta buông thanh đao, cúi chào thật thấp trước Trần Khiêm.
"Tôi thua rồi!"
Lúc này mới bước xuống khỏi sàn đấu.
"Thẩm Tang, cảm ơn anh vừa nãy đã giơ cao đánh khẽ, nhân sâm vua này, từ nay thuộc về sở hữu của Tập đoàn Thiên Long!"
Hai mắt Takena Miko ẩn chứa một ý tứ thâm sâu nào đó nói với Trần Khiêm.
"Cảm ơn!"
Trần Khiêm đứng trên sân đấu cười nói.
"Trần... Trần Khiêm cậu...? Cậu lại là ông chủ Trần của Tập đoàn Thiên Long? Tôi đã nói mà, cậu không hề giống một kẻ tầm thường chút nào! Thật không hổ là con rể tốt của nhà họ Úc chúng ta!"
'Tô Hồng bối rối nuốt một ngụm nước miếng, lên sân đấu bắt đầu nịnh nọt Trần Khiêm.
"Thưa bà Tô, tôi sẽ chuyển không thiếu một đồng một cắc nào vào tài khoản của nhà họ Úc, Tập đoàn 'Thiên Long của tôi sẽ mang nhân sâm vua này đi!"
Trần Khiêm không thèm liếc mắt nhìn bà ta một cái.
Anh cầm lấy nhân sâm, đi xuống dưới.
Lúc này, cái nhìn của mọi người đối với Tập đoàn Thiên Long đã thay đổi to lớn.
"Chị, là em vô dụng, đứng trước mặt anh ta, em hoàn †oàn không đỡ nổi dù chỉ một đòn!"
Takena Ichito lộ ra vẻ mặt nhục nhã.
"Không đâu Ichito, em kém anh ta không phải ở phương diện chiêu thức kỹ xảo, mà, anh ta đã không còn là người tập võ thông thường nữa!"
'Takena Miko nhẹ giọng nói.
“Không phải kẻ luyện võ thông thường?”
Ichito ngạc nhiên.