“Tranh đấu? Tên nhóc cậu mà xứng à. Nếu đấu thì ai dám đấu với Mã Hồng tôi, thăng nước M cút đi!”
Mã Hồng lạnh lùng nói. “Ông nói cái gì?”
Ánh mắt người đàn ông trẻ tuổi khựng lại, đôi mắt như mắt đại bàng khóa chặt vào Mã Hồng.
Đôi mắt màu xanh lam trở nên sáng rực.
Bỗng nhiên sắc mặt Mã Hồng tái nhợt, trán đổ đầy mồ hôi lạnh.
Ánh mắt càng trở nên đờ đẫn. Phịch một tiếng.
'Trực tiếp quỳ xuống.
“Ông chủ!”
Thuộc hạ ở phía sau đều sững sờ.
Nhưng biểu cảm của Mã Hồng vẫn không thay đổi, giống như bị trúng tà.
“Vvùt
Cảnh này đã ngay lập tức khiến cho cả hiện trường vô cùng xôn xao.
“Cái gì? Mã Hồng của Thái Đô nổi tiếng hung hãn mà lại cứ thế quỳ xuống khi bị người này nhìn sao?”
“Không đúng không đúng, mọi người có phát hiện ra sự kì lạ của thằng nước M này không. Mọi người xem, vừa rồi ánh mắt của hắn ta giống như có thể hút hồn người khác vậy!”
“Chẳng lẽ người này có phép thuật à, thế này cũng quỷ dị quá rồi đấy?”
Mọi người xôi nổi bàn tán.
“Các vị cảm thấy lời đề nghị này của tôi thế nào? 'Thứ đẹp đẽ nhất thế giới này mãi mãi thuộc về kẻ mạnh đúng chứ?”
Người đàn ông trẻ tuổi liếc nhìn.
Rất nhiều ông lớn đều sợ hãi không dám nói lời nào.
“Quả nhiên cậu Lôi - Lôi Mục Long của công ty Lôi Long không tầm thường mà. Chẳng trách công ty Lôi Long xưng bá nhiều thế lực ngầm như vậy! Thật là kỳ dị mà!”
Có người thấp giọng nói.
“Được, tôi đồng ý, chiến thắng luôn thuộc về kẻ mạnh!”
Cuối cùng, mọi người đều đồng ý.
Với quyết định này, bất cứ ai muốn có được nhân sâm vua thì đều phải cử người ra đấu, ai thua thì tự động rút lui.