“Chị Lam, tôi biết tình yêu mà chị dành cho tôi, Trần Khiêm tôi cũng xin thề vĩnh viễn sẽ không để chị chịu bất cứ tổn thương nào!”
Trần Khiêm thầm nói.
Sờ vào khuôn mặt mệt mỏi và trán của chị Lam.
Bồng nhiên lúc này cửa phòng mở ra.
Một cô gái đi thẳng vào trong.
A
Lúc cô gái nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi bên giường chị Lam thì không khỏi giật mình sau đó hét lên.
Rồi lại thấy bóng dáng đó bất chợt đến trước mặt mình.
Che miệng mình lại.
“Tiểu Bối, đừng sợ, là anh!”
Trần Khiêm đi đến, nói nhỏ vào bên cạnh tai Tiểu Bối.
Tiểu Bối nghe thấy giọng nói này thì ngay lập tức trợn lớn mắt.
“Đừng lên tiếng, chúng ta ra ngoài nói chuyện!”
Trần Khiêm kéo tay Tiểu Bối, dứt khoát đến phòng của Tiểu Bối.
“Anh!”
Tiểu Bối khóc rồi hét lên. Bàng hoàng, kích động, phấn khích đều không đủ để biểu đạt cảm xúc lúc này của Tiểu Bối.
Cô ấy nhào thẳng vào lòng Trần Khiêm.
“Anh! Thật sự là anh à? Không phải em đang mơ chứ?”
Tiểu Bối khóc nói.
Ôm chặt Trần Khiêm, chỉ sợ đây là một giấc mơ.
“Không phải mơ, anh ở đây rồi, anh không sao!”
Trần Khiêm cười, lau nước mắt cho Tiểu Bối.
“Anh, anh cường tráng rồi này, hình như còn đen hơn nữa. Anh, nửa năm nay anh đi đâu, em cảm giác như đang nằm mơ vậy, em thật sự gặp được anh rồi!”
Tiểu Bối vừa khóc vừa nói.
“Chuyện này nói ra thì dài lắm, sau này anh sẽ nói với em. Tóm lại, em chỉ cần nhớ anh không sao là được rồi"