“Ừm, tôi muốn nhờ anh giúp tôi chuyển lời với Tập. đoàn Thiên Long, không biết gia tộc Takena có cơ hội để cùng ăn một bữa cơm với Trần Tang của Tập đoàn Thiên Long hay không, đây là danh thiếp của Miko, hi vọng thay tôi chuyển lời!”
'Takena Miko lại khẽ khom lưng.
Trần Khiêm lấy danh thiếp xem.
'Thầm nói mặc dù cô gái Takena Miko này trông dịu dàng ít nói, giống như một gái nhỏ có tri thức hiểu lễ nghĩa.
Nhưng đây là do văn hóa của nước Oa, có lẽ tâm tư của cô gái Takena Miko này cũng không đơn giản.
Chủ yếu là Trần Khiêm cũng chưa hiểu rốt cuộc gia tộc Takena là gia tộc thế nào.
Sau khi suy nghĩ, Trần Khiêm gật đầu: “Vâng, tôi sẽ chuyển lời giúp cô Miko, tạm biệt!” Trần Khiêm gật đầu cười, sau đó đi ra.
Lúc Trần Khiêm ra ngoài thì thấy Tô Hồng vẫn đang đợi ở trước sơn trang.
Bây giờ đại diện của mười tám thế lực đều đã đến rồi, cũng đã thu xếp ổn thỏa cả rồi, bà ta còn đợi ai nhỉ!
“Mẹ, người đều đến đủ cả rồi, chúng ta đi thôi chứ?”
Lúc này, Úc Kim Hương nói.
“Gì mà đến đủ chứ, không vội, còn một vị khách thần bí nữa chưa đến. Vị khách này mẹ phải đích thân tiếp đón!"
'Tô Hồng cười nói, thỉnh thoảng còn nhìn xuống dưới núi.
“Hả? Hóa ra vẫn còn à? Bảo sao, con còn tưởng biệt thự sang trọng nhất trong sơn trang là để chúng ta ở nữa chứ? Chắc không phải là để cho vị khách thần bí này đấy chứ?”
Úc Kim Hương lại nói.
“Tất nhiên rồi, xem như con thông minh!”
Tô Hồng đắc ý cười.
“Mẹ, những người đến đây hôm nay đã rất cao sang phú quý, đều là người có tiền có quyền nổi tiếng khắp nơi rồi, còn ai có thế lực hơn bọn họ sao?”
Lúc này, Úc Kim Phi hỏi.
“Đương nhiên rồi, núi cao còn có núi cao hơn. Thực. lực của gia tộc vị khách này không phải là thứ mà những người đến đây hôm nay có thể so được!”
Bà ta nói tiếp: “Là một lần mẹ tình cờ có cơ hội làm quen ở nước M. Cô ấy tao nhã thanh lịch, đúng chuẩn phụ nữ phương Đông. Mặc dù trẻ hơn mẹ mấy chục tuổi, cỡ tuổi của Kim Phi con đấy, nhưng so khí chất giữa con với cô ấy thì quả thật là một trời một vực. Nếu không phải thân phận không đúng thì mẹ đã muốn kết nghĩa chị em với cô ấy rồi!”