Trần Khiêm đi thẳng xuống sảnh chính bệnh viện. “AI”
Đúng lúc này, một cô gái đang chạy đến bỗng dưng bị vấp.
Trần Khiêm thấy cô ta sắp ngã. Anh nhanh tay lẹ mắt, đỡ cô ta. “Trời ơi, nguy hiểm thật, cảm ơn cậu nhé chàng trai!”
Sau khi cô gái đứng vững, sửa lại mái tóc đã hơi rối, vội vàng cảm ơn.
Cùng lúc đó, cô gái này cũng thấy chàng trai này làm cô ta cảm thấy hơi là lạ.
Ðeo khẩu trang và đội mũ, bộ dạng rất thần bí.
Hơn nữa ánh mắt kia, giống như đã từng quen biết nhưng rồi lại cực kỳ xa lạ.
“Ừ” Chàng trai không trả lời, chỉ gật đầu.
'Tất nhiên, ánh mắt anh cũng nhìn cô gái này vài giây. Bởi vì cô gái này, Trần Khiêm biết.
“Chúng ta có quen nhau không?”
Cô gái cười hỏi.
Trần Khiêm lắc đầu.
“Được thôi, cảm ơn anhl”
Cô gái đành phải cười nói.
“Nhiên Nhiên, thế nào rồi?”
Đúng lúc này, một chàng trai đẹp trai mặc tây trang bước đến.
“Đã kiểm tra sức khỏe xong rồi, em đang định tìm anh này, còn suýt chút là ngã đó!”
Cô gái làm nũng ôm cánh tay chàng trai.
*Ồ, nếu Khương Nhiên Nhiên ngã thì anh biết ăn nói với chú Khương chứ!”
Chàng trai cười nói.
Đúng vậy, cô gái này là Khương Nhiên Nhiên. “Nhờ có cậu bạn này cứu em đói!”
Khương Nhiên Nhiên nhìn Trần Khiêm cười nói.
“Cảm ơn chú em nhé, tôi là bác sĩ trưởng của bệnh viện này, không biết có thể giúp gì cho cậu?”
Bạn trai Khương Nhiên Nhiên cười nói.
Trần Khiêm lắc đầu, sau đó rời đi.
Ha ha, còn nhớ lúc mình còn nhỏ, đã từng thích Khương Nhiên Nhiên rất lâu.
Cảm thấy cô ta ăn mặc cực kỳ xinh xắn, cực kỳ đẹp.
Thậm chí sau đó, mặc dù mình và Khương Nhiên Nhiên có quan hệ mập mờ.
Nhưng bây giờ đã nửa năm trôi qua, Khương Nhiên Nhiên cũng có cuộc sống của riêng mình, cũng khá ổn.