Nhân viên vừa nhìn tình huống này, vội vàng chạy ra sau nhà.
"Tiểu Khiêm, không khám nữa, chúng ta đi thôi, chúng ta không đắc tội bọn họ được đâu!"
Mẹ Hân Nhiên sợ hãi vội khuyên. Cùng lúc đó. Bên trong nhà chính.
Trong một căn phòng đốt lư hương mịt mờ khói tỏa.
Sau khi tiễn bước một người khách.
Một người đàn ông trung niên tuổi quá năm mươi đang dùng khăn lau bàn tay của mình.
"Sư phụ, sư phụ, không xong rồi, bên ngoài sắp đánh nhau!"
"Hả? Chuyện gì xảy ra? Dám gây sự ở chỗ này, đuổi hết ra ngoài cho tai"
Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói.
"Không đâu, con đặc biệt chú ý đến một phe, bọn họ họ Ngụy, vung tay rất hào phóng, trả năm triệu tiền phí đăng kí!"
"Họ Ngụy?”
Người đàn ông trung niên này chính là Tả Trung Đào.
Lúc này ông ta vừa nghe thấy vung tay hào phóng lại thấy người này họ Ngụy.
Đã hiểu rõ vài phần.
Sắc mặt lập tức lộ ra một chút cẩn thận dè dặt.
"Ha ha, vậy ta phải đi ra đó, là kẻ nào không có mắt chọc phải nhà họ Ngụy bọn họ?”
Tả Trung Đào lau mặt một cái rồi nói.
"Không biết, là một tên nhãi rách nát còn chưa dứt sữa, một đồng tiền phí đăng kí cũng không trả nổi, đuổi còn không chịu đi, còn dõng dạc đòi thầy ra gặp anh ta, hình như anh ta xưng mình họ Trần!"
"Cái gì? Họ Trần! Thật là một chàng trai sao?"
Một tiếng bộp vang lên.
Tả Trung Đào ném khăn sang một bên vội
Nhân viên hoảng sợ nói.
"Chẳng lẽ là cậu ấy?"
Khuôn mặt Tả Trung Đào đầy căng thẳng. Sau đó kích động chạy thẳng ra ngoài.
"Xong rồi xong rồi, cuối cùng anh ta cũng đùa quá trớn rồi, lần này không những đắc tội thầy Tả người giàu đến vậy nữa, hừ, xem xem anh ta sẽ chết như thế nào!"
Lưu Mặc cười nhạt.
"Đúng đó, sợ rằng sau đó chúng ta sẽ không còn được gặp lại Mã Hân Nhiên ở Tây Nam này rồi!"
Đoàn Đoàn cũng cười nhạt.
"Thầy Tải"
"Thầy Tả!"
Lúc này, các thương nhân giàu có trong sảnh lớn đều đồng thanh la lên.