"Đoàn Đoàn, Mặc Mặc, các con vẫn còn ở đây. sao, bà nội mấy đứa chuẩn bị lên núi rồi, qua đây giúp đỡ đi nào!"
Đúng lúc này, một đôi vợ chồng trung niên đi tới.
Người phụ nữ cất tiếng.
"Vâng mẹ, bọn con qua đó ngay đây!"
Hai cô gái tên Đoàn Đoàn và Mặc Mặc nói. "Chú, thím!"
Mã Hân Nhiên nhìn thấy hai người này cũng kính trọng thưa hỏi một câu.
"Hứ, cô cũng ở đây à?”
Người phụ nữ, khoanh tay, vẻ mặt ghét bỏ nói.
Mã Hân Nhiên gật gật đầu: "Thím họ, bà nội muốn lên núi tìm thầy Tả chữa bệnh sao? Bệnh của bà nội không có gì quá đáng ngại chứ ạ?"
"Trời ạ, cô làm gì vậy?"
Người thím họ vừa nghe lời này, dường như bị dọa cho một trận.
"Có gì đáng ngại hay không dẹp sang một bên trước đã, nhưng tôi nói cho cô biết này Mã Hân Nhiên, một khoản tiền thầy Tả chỉ chữa bệnh cho. một người duy nhất thôi đấy, cô đừng có ý định cướp suất chữa trị này của chúng tôi!"
Nói trắng ra là bà ta sợ Mã Hân Nhiên thuận tiện đưa luôn mẹ mình đi theo.
Mã Hân Nhiên thật sự không có ý nghĩ này.
"Còn nữa, nếu mẹ cô thật sự không cố gắng được nữa thì nhanh chóng đưa mẹ cô về đi, tiền thuê phòng trọ cùng lắm thì chúng tôi trả cho cô là được!"
Người phụ nữ vẫn khoanh tay đứng nói.
"Được rồi được rồi, đừng nói nữa, Hân Nhiên, cháu đi lên phòng chăm sóc mẹ đi thôi!"
Ông chú họ lúc này mới lạnh nhạt nói một câu.
Sau đó xoay người dẫn theo nhóm người nhà rời đi.
"Xin chào ông, nơi này chính là núi Mông Sơn, chỗ ở của thầy Tả sao?"
Đúng lúc này.
Một người trung niên có dáng vẻ đoan trang lễ độ bước xuống từ trên chiếc xe bản dáng dài sang trọng.
Nhìn về hướng của Lưu Gia Nhạc hỏi.
Ở Tây Nam, Lưu Gia Nhạc có một nhà máy chuyên sản xuất đồ gia dụng cho toàn vùng.
Cũng được coi là một chủ tịch.
Tất nhiên cũng đã trải qua không ít chuyện đời.
Vừa nhìn thì biết, người đàn ông trung niên đó không phải kẻ tầm thường.
Ông ta lập tức cung kính nói rằng: "Đúng là vậy!"