Dưới tình thế cấp bách, Hàn Tư Dư hung dữ cắn một cái thật mạnh vào tay tên đó, khiến cánh tay hắn ta trở nên máu thịt bầy nhầy.
Thế nên tên đó nóng ruột.
Bất ngờ đẩy văng Tư Dư, khiến cô ta ngã từ trên tầng cao xuống dưới.
Lúc đó, chuyện này rất ầm ï, đã lan đến cả nhà họ Trần.
Ngay cả Tổng giám đốc Lý Chấn Quốc cũng nhanh chóng chạy về.
Thế nhưng, thế lực của tên đó quá mạnh, hắn ta không phải nhận bất kì sự trừng phạt nào. Chỉ có Tư Dư là đáng thương, trải qua mấy lần cấp cứu suốt đêm mới lấy được cái mạng về, nhưng lại trở thành người sống đời sống thực vật, cả đời đều nằm ở trên giường.
Còn về công ty của Tư Dư cũng theo đó mà giải thể...
"Người nọ là ai?"
Trần Khiêm ngẩng đầu lên, lạnh lùng hỏi.
Nghe hết câu chuyện, trong lòng Trần Khiêm dâng lên một nỗi tự trách khôn kể.
Từ lúc anh trở thành cậu Trần.
Có thể nói rằng, anh đã phụ lòng quá nhiều người, cũng không để mắt đến quá nhiều người.
Hàn Tư Dư chính là một trong số đó.
Nhưng không ngờ được, trong lúc mình gặp chuyện không may, Mã Hân Nhiên và Hàn Tư Dư đều nhớ mong anh như vậy.
Thậm chí vì tìm hiểu tin tức của anh mà Hàn Tư Dư còn gặp phải tai ương lớn lao nhường ấy.
Mã Hân Nhiên lau nước mắt nói: "Tôi nghe người khác gọi tên khốn đó là cậu chủ Mạc Kiếm, nhưng khi tôi hỏi Tổng giám đốc Lý tại sao cậu chủ Mạc Kiếm này không phải chịu trách nhiệm về chuyện hắn ta gây ra, thì tổng giám đốc Lý không chịu nói thêm điều gì với tôi, chỉ bảo tôi mau quay về Kim Lăng!"
"Mạc Kiếm?"
Mí mắt của Trần Khiêm giật giật.
Trước đây anh đã tìm hiểu được, Mạc Trường Không có ba người con trai.
Một người trong đó, hình như tên là Mạc Kiếm.
"Lại là người nhà họ Mạc của Mạc Trường Không!"
Trần Khiêm siết chặt nắm đấm. Nếu như không phải anh bị Mạc Trường Không làm cho có nhà cũng không thể về, sao
Hàn Tư Dư có thể thành ra nông nỗi này.
Một ý niệm hận thù thoáng chốc bốc lên tận đỉnh đầu Trần Khiêm.
Nhưng anh nhìn lại Mã Hân Nhiên tràn đầy vẻ đau khổ và cô đơn, Trần Khiêm rất đau xót, dằn lòng kìm nén sự thù hận lại.
"Vậy còn cậu, Hân Nhiên, cậu đã xảy ra chuyện gì?”
Trần Khiêm hỏi.
"Sau này, dưới sự bảo vệ của tổng giám đốc Lý, tôi an toàn về tới Kim Lăng. Nhưng không lâu sau đó mẹ tôi lại mắc một căn bệnh kì lạ, chúng tôi đưa mẹ đi khắp nơi tìm kiếm bác sĩ, tiêu sạch gia sản. Một tháng trước, không còn cách nào khac mới đưa bà đến vùng Tây Nam nương nhờ một người chú họ. Tôi nghe nói ở đây có thầy Tả nổi tiếng, nhưng mà chúng tôi không có tiền, đến cánh cửa nhà thầy Tả cũng không bước vào được!"
Mã Hân Nhiên khổ sở nói.