Lúc trước Trần Khiêm có đến nhà bác Tân một lần.
Nói ra thật xấu hổ, khi đó Trần Khiêm cảm thấy có bác Tần đi theo có chút gò bó.
Định để bác Tần ở lại.
Nhưng mà Tử Nguyệt cảm thấy để bác Tân một mình tội nghiệp, hơn nữa lúc đó bác Tần cũng tình nguyện đi theo.
Cho nên đón bác Tân đến biệt thự ở cùng.
Không ngờ, cuối cùng người mà mình có thể trông cậy được cũng chỉ có bác Tần.
Chạy vào nhà.
Trần Khiêm nhìn thấy một bàn cao lương nĩ vị. "Bác Tân? Bác có nhà không?" Trần Khiêm hỏi. "Ai đó?"
Lúc này, một người phụ nữ từ trong nhà bước ra, người đeo tạp đề, tay bưng mâm đồ ăn.
Trần Khiêm sửng sốt.
"Tôi... Tôi tìm bác Tân! Tân Nhất Phàm!"
Người phụ nữ cả người đầy dầu mỡ, có chút ghét bỏ nói:
"Anh Phàm lên núi rồi! Chưa về! Cậu tìm anh ấy làm gì?”
"Có chút chuyện, tôi đợi bác ấy về rồi nói sau, nhà sắp có khách, tôi ra ngoài chờ!"
Trần Khiêm nghĩ thầm, chẳng lẽ bác Tân trâu già găm cỏ non, còn cưới vợ. Quả thực lúc bác Tần đi, anh còn gởi cho bác một khoản tiền dưỡng lão.
Nhưng mà cũng ngại hỏi, Trần Khiêm đi ra ngoài chờ.
"Nè cậu đợi chút, cậu tên gì?"
Người phụ nữ hình như nhớ ra điều gì, hỏi.
"Trần Khiêm!"