Ngay lúc Trần Khiêm đang tuyệt vọng, giọng nói của một cô gái vang lên.
Trần Khiêm hé mắt nhìn.
“Dương Hạ?”
Trần Khiêm kinh ngạc.
Lúc này, Dương Hạ khoanh tay đi tới chỗ Trần Khiêm.
“Hừ, Trần Khiêm, không ngờ đúng không, anh cũng có ngày rơi vào tay tôi!”
Dương Hạ lạnh lùng nói.
“Đúng là không ngời”
Trần Khiêm bất đắc dĩ cười khổ.
“Trần Khiêm, anh lợi hại lắm. Anh là cậu chủ nhỏ của nhà họ Trần, một gia tộc lớn được nhiều người tôn sùng, một câu nói của anh có thể khiến nhà họ Long diệt vong. Trần Khiêm, anh quá ghê gớm rồi!”
Dương Hạ nói.
“Nếu đã lọt vào tay cô thì cô cứ bắt tôi về lĩnh công đi, không cần phải nhiều lời. Vừa hay cô cũng có thể trả thù tôi!”
Trần Họa cười khổ.
Bốp!
Dương Hạ vung tay tát Trần Khiêm một cái.
“Không cần nhiều lời, tôi chỉ muốn nói, Trần Khiêm, anh có biết tôi đợi giây phút này lâu lắm rồi không? Tôi chỉ đợi một ngày tóm được anh, anh phải cúi đầu trước mặt tôi, tôi đợi giây phút này, lâu lắm rồi!"
Bốp! Thêm một cái tát nữa giáng xuống.
“Ha ha, hồi còn ở Tây Nam tôi bất chấp tất cả đối tốt với anh, nhưng anh cao cao tại thượng không để ý gì đến tôi, còn nhiều lần làm tôi tổn thương. Anh có biết lúc chúng ta học đại học, lúc anh còn nghèo khổ, là ai đã ở bên cạnh anh? Là ai không màng ánh mắt người đời, nắm tay anh dạo bước trong vườn trường? Là ai không chê bai anh?”
Bốp!
Dương Hạ hai mắt nhòe đi: “Là tôi! Nhưng còn anh thì sao? Lúc anh vẻ vang rồi thì đối với tôi ra sao? Khiến tôi sống như một con chó, ăn chực uống chờ khắp nơi. Đến cả con ả Hàn Tư Dư lúc trước còn xem thường anh, anh vẫn giúp đỡ, chỉ mỗi mình tôi là anh mặc kệ!”
“Là anh có lỗi với tôi!”
Dương Hạ nói tiếp.
“Bây giờ thì hay rồi, anh rời khỏi nhà họ Trần, tôi cũng không ngại nói cho anh hay, anh muốn thoát mà được sao? Cho dù anh thoát được nhà họ Long, vẫn còn nhà họ Mạc, nhà họ Lưu, rất nhiều gia tộc đều đang nhăm nhe anh. Bây giờ anh chẳng qua chỉ là một kẻ bơ vơi”
“Tôi nói nhiều như vậy, anh nói gì đi chứ! Trả lời tôi maul”