Trần Hiểu lo lắng.
“Sao lại không có cách!”
Trần Khiêm cười khổ.
Sau đó nhìn ba mẹ và chị gái.
Cười nói: “Con có cách rồi!”
“Tiểu Khiêm? Con... Con nói vậy là sao?”
Trần Cận Đông dường như đã đoán được phần nào, nên dồn dập hỏi.
“Ba, ba không cần lo, mọi việc cứ để con xử lý!”
Trần Khiêm nói xong liền bước ra ngoài.
“Mạc Trường Không, nhà họ Trần cùng với nhà họ Dương đều là bạn tốt của tôi, cậu đừng có mà quá đáng!”
Bên ngoài, Mạc Vệ Bình đang đối phó Mạc Trường Không.
"Hơn nữa, nhà họ Trần vốn có tiềm lực tài chính rất lớn, cậu muốn thì có thể trả thù ngay sao? Chuyện này tôi có thể không lo, nhưng cậu phải nghĩ kĩ. Nhà họ Trần giữ vị trí như thế nào trên thế giới, một khi nhà họ Trần bị tổn hại, tác động và hậu quả sẽ là như thế nào? Nhà họ Trần không phải là nhà Mộ Dung của bốn mươi năm trước! Một khi xảy ra tình trạng hỗn loạn, chäc chẳn sẽ ép ông chủ phải ra mặt. Cậu phá vỡ thế cân bằng, cậu nghĩ cậu có thể yên ổn chiếm trọn một nửa tài sản sao?”
Mạc Vệ Bình nói xong khoát tay ngồi xuống. Mạc Trường Không nhíu đôi mắt xếch.
Về mặt này, Mạc Trường Không thật sự chưa nghĩ tới.
Nói thật tình, nhà họ Trần là miếng bánh kem lớn mà từ lâu Mạc Trường Không đã muốn ăn.
Nhưng sau một hồi đấu đá, ông ta nhận ra khó, lòng nuốt chửng nhà họ Trần. Sau đó nhà họ Trần đi đến Nam Dương.
Mạc Trường Không mới dời mục tiêu sang một vài gia tộc lớn ở Hoa Hạ.
Nhưng những lời vừa nãy của Mạc Vệ Bình đã thức tỉnh ông ta.
Một khi làm loạn lên, đến lúc đó ông chủ nhà họ Mạc sẽ không để yên.
Nhưng mà hiện tại, miếng mỡ sắp đến mồm còn tuột mất, Mạc Trường Không thực không cam tâm.
Không lấy được một nửa, thì ít nhất cũng phải lấy được một phần ba.
Tóm lại không tay không ra về là được!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!