Dương Tiểu Bối lo lắng đến nỗi mắt rưng rưng.
Không phải cô sợ.
Chỉ là không ngờ, chuyện đấu đá nội bộ gia tộc mà mình lo lắng nhất vẫn xảy ra, hơn nữa còn điên cuồng như vậy.
“Tôi nói sẽ trả thù các người khi nào?”
Dương Tiểu Bối nói.
“Mày đừng có đạo đức giả nữa Dương Tiểu Bối. Bây giờ mày có tất cả còn nhà tao chẳng có gì cả! Đây chẳng phải là trả thù sao?”
“Nhưng bây giờ khác rồi, xử lý mày xong, bọn tao sẽ lại trở thành người quản lý nhà họ Dương. Chỉ cần nhổ được cái đỉnh là mày thì bọn tao mới có thể yên tâm được, tao cũng không còn cách nào. khác!”
Lúc này, Dương Diệp mở cửa xe, kéo Dương Tiểu Bối ra ngoài.
“Đổi chỗ, trông nom kĩ cho tôi!”
Dương Diệp dặn dò.
“Dương Diệp, anh đừng có mừng sớm. Anh tưởng anh bắt tôi thì anh sẽ là người thừa kế gia tộc sao? Bà nội, anh họ chưa về, đến lúc họ về thì anh sẽ hối hận. Hơn nữa bác Sinh đang trên đường đuổi đến đây, tốt nhất anh nên nghĩ cho kĩ!”
Dương Tiểu Bối nói.
“Tao nghĩ kĩ lắm rồi, bác Sinh? Hừ, mày tưởng ông ấy sẽ đến sao? Không đâu, đương nhiên tao có cách khiến ông ấy ngậm miệng chứi”
“Không có gì bất ngờ xảy ra thì bây giờ mẹ tao đã nói chuyện với bác Sinh rồi. Hừ hừ, dù sao thì đứa cháu gái mà bác Sinh yêu thương đang học ở trường mẫu giáo của nhà họ Dương chúng ta mài!”
“Cho nên Dương Tiểu Bối à, mày đừng hi vọng nữa!” Dương Diệp dữ tợn nói.
Lúc này, điện thoại của một tên thuộc hạ vang lên.
“Cậu Dương, là điện thoại của cậu Long!”
Thuộc hạ nói.
“Các người lại đi nhờ vả nhà họ Long? Dương Diệp, anh hoàn toàn điên rồi! Bác cả bác gái cũng điên luôn rồi!"
Dương Tiểu Bối khó tin nói.
“Đưa cô ta đi cho tôi!”
Dương Diệp mất kiên nhẫn vẫy tay.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!