“Ôi chao, thật là ngại quá, làm mọi người giật mình đều đứng lên hết rồi, mau ngồi đi, ngồi đi!”
Quách Thái Phụng đỏ mặt, căng thẳng nói.
Trần Khiêm vừa xoa tai mình, vừa gật đầu với nhóm tổng giám đốc Trương, lúc này bọn họ mới dám ngồi xuống.
Tiểu Bối thì vội kéo tay áo mẹ mình, thì thầm mấy câu gì đó vào tai bà ta. “Con nói cái gì?” Quách Thái Phụng lại ngạc nhiên lần nữa.
Quay lại nhìn Trần Khiêm thì thái độ đã thay đổi rồi.
“Gì nhỉ, Tiểu... Tiểu Khiêm, cháu ngồi đi!”
Quách Thái Phụng ngạc nhiên xong thì kéo ghế nhường lại cho Trần Khiêm.
Lúc này Trần Khiêm mới ngồi xuống. Cùng lúc đó, ở sảnh trước.
Ở đây, đã có người luân phiên đến mời trà bà cụ.
Dương Diệp cũng theo sau bà cụ.
Hôm nay, thấy có nhiều người nể mặt mình như vậy nên bà cụ thực sự rất vui.
Đã bao nhiêu năm rồi nhà họ Dương không có cảnh tượng này chứ!
Đợi đến lúc kính trà xong, lúc này sắc mặt bà cụ mới sa sầm.
“Có chuyện gì vậy? Sắp khai tiệc rồi còn không thấy bóng dáng con nhóc Tiểu Bối đâu, chẳng phải mẹ nó đi gọi nó rồi à? Sao còn chưa quay lại nữa? A Sinh! A Sinh?”
Bà cụ vô thức gọi. “Bà nội, quản gia không có ở đây!” Dương Diệp nói.
“Hừ, vô giáo dục, đứa nào cũng không có giáo dục mài”
Bà cụ nặng nề đặt tách trà xuống bàn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!