“Cảm ơn quà của chú Thẩm!”
Dương Tiểu Bối lại nhận quà từ một ông lớn khác.
Nhóm Mĩ Mĩ đều đần mặt ra, vây xung quanh để xem.
Vô cùng hâm mộ và ghen tị!
“Cô Tiểu Bối, đây đều là bạn tốt của cô nhỉ? Thật sự rất xinh đẹp, nhưng lần này không mang nhiều quà đến. Đợi lát nữa tôi sẽ cử người đem quà đến, xem như quà gặp mặt cho các cô gái xinh đẹp này!”
Lúc này, bà Trương - vợ của tổng giám đốc Trương cười nói.
“Hả? Bọn... bọn cháu cũng có quà ạ?” Mấy cô gái nhóm Mĩ Mĩ vô cùng ngạc nhiên. “Đương nhiên, ha hal”
“Yeah! Cảm ơn tổng giám đốc Trương, cảm ơn bà Trương, với cả... cảm ơn...”
Tóm lại, lúc mấy vị phu nhân này tỏ ý muốn tặng quà cho bọn họ, nhóm Mĩ Mĩ phấn khích đến nỗi muốn cảm ơn tất cả mọi người một lượt.
Dù sao, khi ông lớn đã ra tay thì sẽ không tầm thường.
“Tiểu Bối, mau rót nước mời mấy vị giám đốc bill
Nhóm Mĩ Mĩ kích động nói.
“À àI”
“Không cần không cần, để chúng tôi tự làm!” j Nhóm tổng giám đốc Trương nói.
“Nào, gọi chú đi, rồi chú đút bánh kem cho!”
Trần Khiêm mỉm cười, ở bên cạnh trêu chọc một bé gái mới mấy tuổi.
“Chíu chíu!”
Bé gái chớp đôi mắt to lanh lợi nói. “Ngoan quái”
Trần Khiêm đút vào miệng bé gái. “Chíu chíu, bọn cháu cũng muốn!”
Bên cạnh có mấy bạn nhỏ nữa cũng sôi nổi nói.
“Được được được, ai cũng có phần!” Trần Khiêm cười. “Ôi đệch! Anh ta cũng tầm thường quá nhỉ?”
“Đúng đấy, con gái nhà người ta đều được nâng niu từ bé, anh ta lại đút cho người ta cái thứ này?”
“Eo ôi, chẳng phải rất mất mặt sao?”
Nhóm Mĩ Mĩ lo lắng nói.
Lúc này, sau khi đã hung dữ liếc Trần Khiêm.
Thì kéo Tiểu Bối sang một bên.
“Tiểu Bối, mau bảo anh cậu đi đi! Làm ơn đấy, nhiều ông lớn như vậy đều ở đây, có bọn tớ là được rồi"
Mĩ Mĩ lo lắng dậm chân nói.
“Làm gì chứ? Làm gì mà phải bảo anh tớ đi?”