Lúc này, một chàng trai bước đến cười nói. Hiển nhiên anh ta là bạn của Dương Diệp.
“Chị Lưu, sao thế?”
Bạn của Dương Diệp vừa thấy tình hình bên chỗ lễ tân, cười gượng hỏi.
Cô lễ tân nói: “Cô Dương đây nói nhờ anh họ tìm người quen, tìm một người tên Triệu Khang. Lý Thái, hình như tập đoàn chúng ta không có ai tên Triệu Khang đúng không?”
“Em cũng chưa bao giờ nghe!” Lý Thái cũng lắc đầu cười nói.
Lập tức ra vẻ chủ nhà nói: “Cô gái xinh đẹp, cô có cần xác định với anh họ cô không, xác định không nhờ nhầm công ty hả?”
Mới vừa nói xong, những người ở đây cười ầm lên. “Mất mặt mất mặt, đúng là mất mặt quá!” Dương Ngọc Đình tức giận.
“Con bé ngu ngốc này, Trần Khiêm kia đang lừa cháu đó, còn ngại chưa đủ mất mặt hay sao, đợi lát nữa giám đốc Hồ đến, người ta cười nhà họ Dương ta chết mất, chuyện này, chắc chắn bác sẽ nói với bà nội!”
Quách Như tức đến mức chạy đến, chọc thật mạnh vào đầu Dương Tiểu Bối.
“Em không biết thằng nhóc kia là người thế nào à, nó nói mà em cũng tin?”
“Anh họ sẽ không lừa em! Anh ấy không phải người như vậy!”
Dương Tiểu Bối phản bác.
“Hừ, chỉ có em là xem nó là anh họ, nó là thằng ngốc, em cũng là con ngốc!”
Dương Nghiên không còn gì để nói. “Wow! Giám đốc Hồ đến rồi!"
Lúc này, không biết ai hô một câu.
Mọi người thấy một người đàn ông trung niên mặc tây trang mang giày da, dẫn theo một đội lễ nghi đi từ thang máy đến đại sảnh.
Mà đội lễ nghỉ thì dồn dập xếp thành hai hàng. Khoảng chừng hơn bốn mươi người.
Đây là xếp hàng kiểu chào đón.
Hơn nữa còn có rất nhiều lãnh đạo các bộ phận cũng ở đây.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!