Cộng thêm rất nhiều người đang quan sát nên hơi kích động.
Bất cẩn ấn thêm một con số không. Nhưng chờ đến khi cô ta nói hết, Trần Khiêm đã
nhập mật mã xong, máy POS hiển thị đang đọc mật mã...
“Ngại quá quý khách, tôi bấm nhầm từ bảy trăm sáu mươi nghìn thành bảy triệu sáu trăm nghìn, thật sự xin lỗi anh!”
Nhân viên bán hàng cúi đầu liên tục.
“Không sao, không cần xin lỗi, cho dù thiếu một số không thành bảy mươi sáu nghìn, cậu ta cũng không mua nổi!”
Mợ Ba cười nói.
Tít
Bỗng dưng máy POS khế vang lên.
Màn hình hiển thị đã giao dịch thành công.
Sau đó bắt đầu in hóa đơn!
“Cái gì?”
Mợ Cả và em họ, và còn Mạnh Xán đều kinh hãi cực độ.
Giao dịch thành công rồi?
Trong thẻ ngân hàng của Trần Khiêm? Lại có... có bảy triệu sáu trắm nghìn?
Mẹ nó! Tôi không nằm mơ đúng không?
Mạnh Xán há miệng thật to, sắc mặt giống như không thể tin nổi.
Mà đám mợ Cả thì nhìn nhau, lập tức sắc mặt cực kỳ khó chịu.
Trần Khiêm này nghèo từ nhỏ, nhưng bây giờ, trong thẻ ngân hàng của cậu ta lại có bảy triệu sáu trăm nghìn?
Nhân viên bán hàng sợ đến mức run tay: “Thật sự xin lỗi quý khách, tôi sẽ trả tiền thừa lại cho anh! Thật sự xin lỗi!”
“Không sao, không cần trả lại, chẳng phải các cô có thẻ hội viên à, làm cho em tôi một tấm đi, nạp số tiền thừa vào đó là được!”
Trần Khiêm lấy thẻ về, không thể không cười gượng.
Nếu như ban nãy mợ cả nhìn mỉa mai mình thì mình sẽ không nói gì, ít nhất Trần Khiêm vẫn còn chút sức để chịu đựng.
Nhưng nói Tiểu Bối như vậy, thế thì không được. Bởi vì chỉ riêng món nợ ân nghĩa năm đó cậu
Năm đã giúp mẹ anh, đã không thể đơn giản đo được bằng tiền.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!