“Vùng biển Nam Dương lớn như vậy, đã lâu thế rồi, Mộc Vũ...?”
Sau khi Tân Nhã nghe Trần Khiêm nói xong. Vừa kinh ngạc, vừa lo lắng nói.
Thấy vẻ mặt buồn bã của Trần Khiêm, cô ta không nói tiếp. Bây giờ Tân Nhã cũng không biết nên hình dung tâm trạng của mình thế nào.
Mặc dù cô ta và Tô Mộc Vũ đã từng tranh giành với nhau nhưng Tân Nhã không thể không thừa nhận, Tô Mộc Vũ là một cô gái cực kỳ tốt, cũng rất yêu Trần Khiêm.
Cô ấy gặp chuyện, Tân Nhã cũng thấy hơi đau lòng.
Nhưng ngoài chút cảm xúc đau lòng này ra, Tân Nhã lại thấy hơi kích động.
Cô ta biết suy nghĩ này của cô ta không đúng nhưng tiếc rằng cô ta không thể khống chế bản thân mình.
Trần Khiêm cũng không đi với Tân Nhã quá lâu.
Cũng đúng, nói đến chuyện của Tô Mộc Vũ, làm tâm trạng của Trần Khiêm rất buồn. Sau đó anh về lại nhà.
Buổi trưa hôm sau, phải đến nhà họ Dương thăm bà ngoại.
Ngày hôm sau, trong phòng họp nhà họ Dương ở Yên Kinh.
Tất cả người nhà họ Dương đều tụ họp về đây.
Tập đoàn Dương Thị là xí nghiệp gia tộc, những lãnh đạo cấp cao của tập đoàn đều là thành viên của gia tộc.
Vì thế thường xuyên tổ chức những cuộc họp xí nghiệp gia đình thế này.
“Những năm gần đây, nhà họ Dương càng hiu quạnh, trước kia nhà họ Dương là gia tộc đứng đầu trong số bốn gia tộc lớn, bây giờ thì sao? Mọi người xem số liệu doanh thu nhà họ Dương đi, nói là một trong ba gia tộc lớn, thật ra, có còn được xem là ba gia tộc lớn không?”
Giọng nói của một bà cụ tám mươi tuổi vang vọng và mạnh mẽ.
Bà cụ nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn thế hệ con cháu đời sau.
Gõ cây gậy trong tay thật mạnh.
“Mẹ càng ngày càng lớn tuổi, có thể ngày nào đó sẽ đi, giao gia tộc cho các con, sao mẹ có thể yên tâm được, các con nói thử xeml”
Bà cụ nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!