Hơn nữa cô ta chẳng quen ai ở đây, Mạnh Xán cũng được xem như là người quen nhỉ.
Cho nên cuối cùng không ngoan cố từ chối cô ta nữa, tham gia chung với cô ta.
“Ôi trời Tiểu Nhã, cậu đừng rầu rĩ buồn bã nữa, mọi người đều xuất thân từ gia tộc nổi tiếng, phải có tiếng nói chung mới đúng, ha ha ha, hôm nay phải chơi thật vui nhé!”
'Thấy Tần Nhã cứ ngơ ngẩn, Mạnh Xán nói.
“Vậy chúng ta bắt đầu quẩy đi!”
Dương Diệp cười nói.
“Khoan đã anh Diệp, có người chưa đến nữa đói"
“Ồ? Còn ai nữa?” Dương Diệp hỏi.
“Dương Tiểu Bối và anh họ dưới quê vẫn chưa đến à?”
Một chàng trai nói ngay.
“Tiểu Bối, à đúng rồi, còn Tiểu Bối nữa, cái gì mà anh họ dưới quê? Chẳng lẽ là con trai của người phụ nữ năm đó bị bà nội đuổi ra khỏi nhà à?”
Theo lý thuyết, hẳn Dương Diệp phải gọi bằng cô.
Mặc dù đám anh chị em bọn họ rất khinh bỉ người cô bị đuổi ra khỏi nhà, và cả chị họ anh họ nữa, nhưng bình thường khi nhắc đến, vẫn gọi là cô.
Bây giờ Dương Diệp lại gọi thẳng là người phụ nữ kia, làm nhóm con cháu như họ cảm thấy hơi không thoải mái.
Nhưng cũng không nói gì.
“Thảo nào, chiều nay bà nội lại giận với thím Năm, thì ra, Tiểu Bối có qua lại với Trần Khiêm!”
Dương Diệp cười mỉa.
Tính ra, khi Dương Diệp còn nhỏ, mẹ của anh ta đã từng ăn một vài cái tết với Dương Ngọc Bình, quan hệ giữa hai nhà không hề hòa hợp, nên làm con cháu đời sau có chút thù hận bẩm sinh.
“Trần Khiêm?”