“Anh Chu Bảo khu chúng ta đó!”
Dường như người phụ nữ muốn gọi điện thoại.
Quách Thái Phụng vừa nghe cái tên này thì hơi hoảng hốt.
Anh Bảo, rất nổi tiếng ở khu này, ông ta sở hữu rất nhiều quán bar.
Nếu người phụ nữ này quen với anh Bảo thì có thể mình đã gặp một rắc rối lớn.
Theo lý thuyết, thân là người của nhà họ Dương, không nên quá hèn nhát.
Nhưng không còn cách nào khác, nếu thật sự có việc phải nhờ cậy nhà họ Dương, mặc dù nhà họ Dương sẽ xử lý nhưng không thể nghi ngờ gì hơn, họ sẽ bị bà cụ mắng đến mức tối tắm mặt mày, gây rắc rối cho gia tộc gì gì đó.
Bởi vậy có đôi khi, không thể không cúi đầu.
Dù sao bây giờ Quách Thái Phụng cũng không có can đảm mang danh nhà họ Dương để ra vẻ.
Nhưng bây giờ, hiển nhiên hai người này đụng con gái của bà ta trước, sau đó còn muốn lừa họ.
Quách Thái Phụng không muốn tiếp tục nữa.
“Vậy bà gọi đi, bảo ông ta đến đây!” Lúc này, Trần Khiêm đứng ra nói. Người phụ nữ ngơ ngẩn.
“Ý cậu là gì? Không tin đúng không, được, vậy thì tôi sẽ gọi điện thoại!”
Người phụ nữ thật sự bấm máy.
Mà Quách Thái Phụng thì vừa nghe câu này xong là sốt ruột ngay.
“Cậu im đi cho tôi, cậu hiểu gì chứ, đứng sang một bên đi!”
Sau khi hét lên với Trần Khiêm xong.
Quách Thái Phụng ngăn cản người phụ nữ kia kịp thời: “Có chuyện gì thì cứ thương lượng đã, thương lượng đã! Hai người nói đi, đền bao nhiêu tiền, chúng tôi đền tiền là được!”
Người phụ nữ nói: “Thế còn được! Nếu đã vậy rồi thì đưa mười nghìn đi!”
Quách Thái Phụng cắn chặt răng: “Được, chúng tôi đưal”
“Tại sao hả mẹ, không được đưa cho họ!”
Dương Tiểu Bối sốt ruột phát khóc.
“Không đưa đúng không, bây giờ chúng tôi sẽ gọi điện ngay!”