“Hừ, không biết đang mắc nợ ai nữa, đúng là xui tám kiếp, còn đi đâu nữa, lúc Tiểu Bối mua thức ăn về, bất cẩn quẹt trúng xe người ta, đúng là, đến làm gì không biết!”
Sắc mặt Quách Thái Phụng rất kém, liếc Trần Khiêm một cái.
Hiển nhiên là đang tức giận mắng Trần Khiêm.
Trần Khiêm vừa nghe, lập tức chạy về phía cửa khu nhà ở.
“Mọi người vào đây phân xử đi, cô gái này quẹt vào xe chúng tôi, còn định quyt!”
Người đang nói chuyện là một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi, là một cặp vợ chồng trẻ.
Giờ phút này đang cười lạnh nhìn Tiểu Bối nói.
“Tôi không hề quyt ai! Không phải do tôi đụng! Tôi đã ngừng xe lại rồi, là vợ anh chạy xe lên mài!”
Dương Tiểu Bối sốt ruột nói.
Mọi chuyện là thế này, chẳng phải Dương Tiểu Bối thầm nghĩ anh họ đến rồi sao, nhất định phải làm một bữa thật ngon.
Sau khi mua xong thì vội vã chạy về, nhưng người đàn ông này mới mua xe mới, vợ anh ta đang tập chạy xe, lúc ở giao lộ, vợ anh ta hoảng lên nên đánh tay lái về phía Dương Tiểu Bối, làm Dương Tiểu Bối té xe.
Kết quả còn cắn lại Tiểu Bối một cái.
Nên mới dẫn đến cảnh tượng trước mắt.
“Sao vậy sao vậy?”
Lúc này Quách Thái Phụng và Trần Khiêm chạy đến.
Quách Thái Phụng vội hỏi.
Sau đó Dương Tiểu Bối kể mọi chuyện.
“Ha ha, chạy xe điện mà còn chạy lung tung làm gì, đúng thật là”