Tranh đoạt bảo vật chắc chắn phải dựa vào tốc độ của từng người.
Nếu như thân thể của mình không cường đại, vậy thì dưới tác dụng của trọng lực, hiển nhiên sẽ phải chịu ảnh hưởng nhiều hơn.
Lấy một ví dụ đơn giản, cho dù là tốc độ của một con muỗi nhanh hơn rùa không biết bao nhiêu lần, nhưng nếu như chịu áp lực nặng nề thì muỗi rất có thể sẽ bị nghiền nát tới mức không thể nhúc nhích.
Còn rùa thì không chịu nhiều ảnh hưởng như vậy, vẫn có thể thong thả đi về phía trước.
Tình huống hiện tại chính là như thế.
Bốn thân ảnh đều đang bay về phía hoa Thiên Hồn.
Ba bông hoa Thiên Hồn phân bố ở ba nơi khác nhau, có hai bông hơi gần một chút, còn một bông lại ở rất xa.
“Lý Phong, lấy thực lực của ngươi mà cũng dám tranh đoạt hoa Thiên Hồn với chúng ta à?”
Hàn Nguyên nhìn về phía thanh niên cách đó không xa, trong mắt tràn đầy hàn ý. Anh ta vung tay phải lên, chộp về phía Lý Phong.
Nhưng Lý Phong lại dễ dàng tránh đi.
“Ha ha, Hàn Nguyên, còn chưa đến cuối cùng, chưa ai có thể nói chắc hoa Thiên Hồn này sẽ thuộc về. ai đâu” Lý Phong cười lớn.
“Hừ! Dù sao thì ngươi cũng chẳng có bất cứ hi vọng gì đâu!" Hàn Nguyên lạnh lùng nói. Anh ta híp mắt lại, trong mắt chớp động hung quang: “Hiện giờ, dưới tác động của trọng lực, thủ đoạn Thuấn di của người hình như không thể vận dụng rồi”
Hoa Thiên Hồn ở trước mắt, nếu như Lý Phong còn có thủ đoạn Thuấn di thì chắc chắn sẽ sử dụng chứ không thể nào chậm rãi di chuyển như thế này.
Lý Phong nghe vậy thì cười: "Thế thì sao?”
Trên thực tế, trong dược viên đúng là hẳn không thể sử dụng được lệnh bài.
“Nếu như không thể vận dụng, vậy thì sau khi ta lấy được hoa Thiên Hồn sẽ thuận tay chém chết ngươi!" Hàn Nguyên lạnh lùng nói
“Hỏa Thanh Nhị, hai bông hoa Thiên Hồn này, chúng ta mỗi người một bông”
Anh ta nhìn về phía thiếu nữ tóc đỏ mặc khải giáp màu đỏ, nói thẳng.
Lúc này, mục tiêu của Hỏa Thanh Nhi cũng là hai bông hoa Thiên Hồn đó.
“Được” Hỏa Thanh Nhi trực tiếp gật đầu.
Gòn vị trí của Huyền Khuê thì cách xa bọn họ một chút, mục tiêu của anh ta hình như là bông hoa ở phía xa nhất kia.
Trên thực tế, vị trí của ba bông hoa Thiên Hồn cũng không phải là quá xa, sau khi tranh đoạt xong hai bông này thì có thể đi đoạt cả bông thứ ba.
Nhưng Huyền Khuê hình như chỉ có hứng thú với bông thứ ba, không có suy nghĩ gì với hai bông ở gần hơn kia cả.
“Muốn giết ta? Hàn Nguyên, ngươi không có cơ Lý Phong cười lớn.
Lúc này, bọn họ đã tới gần những bông hoa Thiên Hồn đó!
“Chết tiệt Nơi này có nhiều hạn chế quá, khiến cho thực lực của chúng ta giảm đi không ít. Thực lực của nhóm Hàn Nguyên là mạnh nhất, bọn họ phải chịu ảnh hưởng rất nhỏ.”
“Công kích Hàn Nguyên và Hỏa Thanh Nhi!"
Mọi người rống giận, từng đòn công kích đánh úp lại, chủ yếu tấn công hàn Nguyên và Hỏa Thanh Nhi.
“Hừ!! Đám ô hợp!"
Nhìn thấy những công kích này, Hàn Nguyên lại cười lạnh, hoàn toàn không để ý chút nào.
Anh ta hoàn toàn chống đỡ được những công kích này!
Cho dù đông đảo cường giả liên thủ, nhưng lực công kích nhiều nhất cũng chỉ có thể đạt tới giới hạn cao nhất của thế giới này, căn bản không có khả năng làm anh ta bị thương.
Đây là hạn chế to lớn, nhưng đối với bọn họ mà nói ngược lại càng có lợi, căn bản không cần lo lắng những người khác liên thủ.
“Ha ha, Hàn Nguyên, những người này là đám ô hợp, vậy ngươi nếm thử một chút thủ đoạn của ta đi” Lý Phong cười nói
“Lý Phong, ngươi thì có thể có thủ đoạn gì chứ?” Hàn Nguyên nghe vậy thì lạnh lùng nói.
Anh ta vừa dứt lời thì bồng có một quả cầu ánh sáng màu đen xuất hiện. Sau khi quả cầu ánh sáng màu đen này hiện ra thì lập tức đi tới trước người anh ta và Hỏa Thanh Nhi.
“Đây là cái gì?”
Hàn Nguyên và Hỏa Thanh Nhi thấy thế thì gương mặt đều lập tức lộ ra vẻ nghỉ hoặc.
“Sát khí?"
Bọn họ chỉ cảm thấy quả cầu ánh sáng màu đen này chứa đựng một tỉa sát khí, trừ cái này ra thì không còn cảm giác được thứ gì khác.
“Lý Phong, đây là con át chủ bài của ngươi à?” Hàn Nguyên cười lạnh, anh ta không cho rằng thứ này có thể tạo thành ảnh hưởng gì.
Nhưng mà, trong mắt anh ta vẫn vô cùng thận trọng, hiển nhiên không giống như những lời nói không để bụng bên ngoài
“Đúng vậy, là con át chủ bài của ta” Lý Phong gật đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Bạo!!!"
Sau đó, một âm thanh vang lên.
Ầm!