Trên con thuyền nhỏ, Lý Phong vẫn đang quan sát đồ văn trước mặt.
Hắn cảm ứng được đồ văn có những luồng dao động rất nhỏ, theo dao động này, đồ văn đã sinh ra một chút liên hệ với trời đất.
Dao động cảng lúc cảng mãnh liệt, lúc này Lý Phong lại đang không ngừng tìm kiếm gì đó.
“Hả?"
Chỉ trong nháy mắt, trong mắt Lý Phong chợt lộ ra một lưồng sáng vô cùng kỳ dị.
Hắn hoàn toàn có thể cảm ứng được một đồ văn nhỏ ở trong đồ văn lớn trước mặt. Đồ văn này ẩn giấu ở nơi sâu nhất, nhưng đến giờ phút này đã bị hắn phát hiện ra.
Lý Phong giống như tìm được chìa khóa mở ra cánh cửa bí mật.
Bùm!
Đồ văn nhỏ này hơi dao động, sau đó, đồ văn hoàn chỉnh trước mặt Lý Phong bỗng nhiên thay đổi
Từng đồ án không ngừng dao động, hơn nữa, tất cả đều xoay tròn ở trên không trung.
Theo động tác xoay tròn này, đồ án trước mắt thoạt nhìn vô cùng lộn xộn đó bỗng nhiên không ngừng phân giải, từ phức tạp chuyển thành đơn giản. Giống như một bài toán cao cấp bỗng nhiên phân giải trở thành bài giải phương trình, từ bài giải phương trình lại phân giải thành bài đơn giản hơn.
Lý Phong cứ nhìn như thế, không hề nhúc nhích, giống như đã hoàn toàn chìm đảm vào bên trong,
“Lý Phong!"
Không biết qua bao nhiêu lâu, bỗng nhiên có một âm thanh vang lên bên tai hắn.
Bên trong lồng giam linh lực, Huyền Long chậm. rãi nói: "Ngươi tới nơi rồi."
Hân phóng tầm mắt ra xa, nhìn những sơn cốc. không ngừng xuất hiện. Trên sơn cốc là những tòa cung điện sừng sững, mây mù lượn quanh, nhìn qua giống như chốn bồng lai tiên cảnh.
Hắn tới phủ Thần Văn rồi.
“Tới rồi sao?"
Lý Phong nhìn sơn cốc quen thuộc trước mắt, khẽ thở dài một hơi.
“Lý Phong, ngươi nghĩ kỹ chưa? Phủ Thần Văn chưa chắc đã có thể bảo vệ cho ngươi đâu, chẳng thà rời đi luôn từ bây giờ.” Huyền Long đưa ra kiến nghị.
“Không cần”
Lý Phong lắc đầu: “Ta có thể rời đi, nhưng cha mẹ và người nhà của ta thì không thể."
Hãn rời khỏi nơi này thì vẫn có thể chạy trốn, nhưng nhà họ Lý sẽ lâm vào tình cảnh diệt vong.
“Hơn nữa, ta chắc chẵn có thể làm cho phủ Thần Văn dốc toàn lực bảo vệ ta”Lý Phong lên tiếng.
“Ồ? Tự tin gớm nhỉ!" Huyền Long cười: “Tiểu tử, ngươi còn trẻ, không hiểu biết nhiều vẽ năm thế lực lớn kia đâu. Nếu như ngươi hiểu biết đủ thì chắc chẵn sẽ không ngây thơ nói ra những lời đó."
“Vậy ngươi cứ chờ mà xem” Lý Phong đáp lại.
Nói xong, hắn nhìn về phía sơn cốc trước mặt, trực tiếp bay tới.
“Lý Phong?”
Mấy người canh gác trước cửa phủ Thần Văn nhìn thấy Lý Phong thì gương mặt lập tức lộ ra vẻ khiếp sợ, sau đó lại tràn đầy vui sướng.
“Lý Phong, thực lực của ngươi khôi phục rồi?”
Bọn họ cũng biết tình huống của Lý Phong, hiện giờ nhìn hẳn có thể bay trên không trung như vậy, thực lực ít nhất cũng đạt đến Tiên Thiên cảnh, hiển nhiên đã khôi phục.
Ầm!
Lý Phong đang định nói gì thì bên ngoài lập tức xuất hiện một lưỡng dao động khủng bố.
...
Phủ Thần Văn, quảng trường bia Thiên Phú.
Lúc này trên quảng trường có không ít người, không chỉ có trưởng lão và đệ tử của phủ Thần Văn mà còn có người của ba cỗ thế lực lớn.
Học viện Thiên Vũ! Huyền Đạo Môn! Kiếm tông! Ba thế lực lớn đều có trưởng lão đến.
Học viện Thiên Vũ có hai người đến, trong đó có một người đàn ông mặc trường bào màu trắng, nhìn như thư sinh nho nhã, chính là Châu Vô Nhai.
Huyền Đạo môn cũng có hai người đến, một người trong đó là một người đàn ông cường tráng, trên người tản ra sát khí, chính là Trạm Lô.
Kiếm tông cũng có hai người, cả hai đều đeo trường kiếm sau lưng, khí thế vô cùng sắc bén. Một người trong đó là Kiếm Hàn.
Mà phía sau bọn họ, học viện Thiên Vũ và Huyền Đạo môn còn có mỗi bên chín người, còn Kiếm tông là mười ba người.
Nhìn kỹ những gương mặt này thì có vài người quen thuộc.
Trong số chín người học viện Thiên Vũ đứng sau lưng Châu Vô Nhai, Lý Phong nhìn thấy Phùng Nguyên Kiệt và Chu Dao.
Bọn họ đứng trong nhóm người, người dẫn đầu là một thanh niên tuấn giật mặc khải giáp màu trắng