Đoàn Phong nhìn cô từng lời nói rất chắc nịch:
"Có thể cho tôi đi theo Lạc tiểu thư không? Cô ấy từng cứu tôi thì cả đời này tôi coi cô ấy là chủ nhân của mình"
Cô và anh nhìn nhau, có lẽ đây là điều cậu ấy muốn nên anh cảm thấy cũng ổn. Anh ngầm đồng ý vì nghĩ rằng Đoàn Phong sẽ không có ý gì xấu với cô.
"Cũng được. Để cậu ấy bên em sẽ thay anh bảo vệ em"
"Uhm… cứ vậy đi"
"Cảm ơn Lâm Tổng, cảm ơn chủ nhân"
Cô tiến tới bên Đoàn Phong vỗ vai cậu ta:
"Cứ xưng hô bình thường cậu đừng gọi tôi hai từ chủ nhân như thế"
"Đoàn Phong đã coi chủ nhân là chủ nhân nên không thể…"
"Thôi được rồi, muốn gọi thế nào tùy cậu" - cô quay lại mỉm cười với anh - "Em về đây".
Anh khẽ gật đầu. Sau khi hai người họ rời đi anh gọi điện cho Finnic đang ngồi vắt chân ở Moonlight House rảnh rỗi không có việc gì làm.
"Alo, anh trai thân yêu em nghe đây"
"Phát gớm… Tình hình ở nhà sao rồi?"
"Mọi chuyện vẫn ổn. Còn anh? Anh đang ở đâu thế? Nghe nói anh mua một căn biệt thự mới hả?"
Nghe thấy Finnic nói chuyện điện thoại với anh Lưu quản gia tò mò nên đã đứng gần để nghe lén. Finnic lại không để ý cứ thế nói chuyện với anh qua điện thoại rất to.
"Chuyện đó em không cần phải quan tâm. Thôi anh cúp máy đây"
"Ấy từ đã… chị dâu thì sao? Có phải hai người cùng nhau ở căn biệt thự rộng lớn đó để có thể tự do mà tình tứ với nhau phải không?"
Chị dâu? Lưu Khanh còn tưởng cô sẽ còn nằm liệt giường vài ngày nữa ai ngờ lại khỏe nhanh tới vậy.
"Thì sao? Anh ở cùng cô ấy thì em chết à?"
"Không không không, ý em là… anh cũng 28 tuổi rồi nên lập gia đình đi chứ. Anh cứ nhốt phụ nữ ở nhà riêng rồi làm chuyện vợ chồng… như thế không ổn. Phụ nữ họ cần nhất là một tình yêu và một gia đình đầm ấm…"
Nghe Finnic nói cũng đúng, anh cũng rất muốn cảm giác được vợ chăm sóc và trải nghiệm làm ba là như thế nào.
Biết được tin cô đang ở cùng anh lòng Lưu Khanh trở nên bồn chồn lo lắng. Ông ta lại lén lút ra ngoài để tìm gặp Dịch Thần và Sở Nguyệt.
Tại Sở Thị,
Sở Nguyệt từ sau khi trở thành giám đốc điều hành của Sở Thị thì kiêu ngạo hẳn. Ả liên tục lấy quyền hành ra ép bức nhân viên chửi mắng quát tháo nhân viên cho nên trong công ty chẳng có ai ưa nổi ả.
"Con lại chửi nhân viên sao?"
"Bọn họ làm ăn không lên hồn con chỉ dạy bảo bọn họ có một chút thôi"
Tin xấu này truyền đến tai Dịch Thần nhưng bà ta chẳng quan tâm lắm. Hai người đang nói chuyện trong phòng thì thư kí riêng của Dịch Thần chạy vào.
"Chủ tịch, có một người đàn ông lạ mặt nói là muốn gặp bà"
"Người đàn ông lạ mặt? Cho ông ấy vào đi"
"Vâng"
Thư kí ra bên ngoài, Lưu Khanh đội mũ vào trong. Vừa nhìn thấy dáng người là Dịch Thần đã nhận ra Lưu Khanh. Ông ta vội vã đóng cửa lại.
"Sở Hàn đã quay trở lại rồi"
Sở Nguyệt bật cười cảm thấy Lưu Khanh chậm hiểu tới mức khó tả. Lần trước bắt hụt Sở Hàn đã khiến Sở Nguyệt càng ghét Lưu Khanh hơn trước.
"Còn tưởng là tin gì hot chứ hóa ra là tin này"
"Cái gì? Chẳng lẽ con đã gặp cô ta sao?"
"Chỉ có ông là chưa biết thôi chứ tôi và mẹ biết cả rồi"
Dù sao Lưu Khanh cũng là ba của ả xét cho cùng ả vẫn phải lễ phép nhưng cái tính ngang ngược của Sở Nguyệt lại không cho phép bản thân nói ra những lời vừa tai.
"Sở Nguyệt, sao con dám nói chuyện với ba con như thế?"
"Thôi được rồi… tôi có chuyện này quan trọng hơn. Tôi vừa biết được tin Sở Hàn đang ở cùng Lâm Hạo Thiên, cô ta định dựa vào Lâm Hạo Thiên để lên kế hoạch trả thù"
"Ông dựa vào đâu mà nói ở cạnh Lâm Hạo Thiên là muốn lấy anh ta ra chống lưng cho Sở Hàn trả thù chứ?"
"Con người cô ta đã thay đổi một khi nhớ lại thì sẽ không trừ mọi thủ đoạn để trả thù. Nếu có Lâm Hạo Thiên chống lưng không phải cô ta có thể dễ dàng cướp Sở Thị sao?"
Lời Lưu Khanh nói nghe rất có lý nhưng Sở Nguyệt lại nông nổi chủ quan.
"Sợ gì chứ? Cô ta thử cướp Sở Thị xem… không thể nào đâu"
Sở Nguyệt vênh mặt rời khỏi văn phòng chủ tịch. Đi qua Lưu Khanh ả còn liếc mắt lượm nguýt.
"Sở Nguyệt con bé vẫn còn chưa hiểu chuyện, nó không biết bản thân sẽ ra sao nếu Sở Thị rơi vào tay Sở Hàn" - Lưu Khanh lo lắng.
"Ông yên tâm đi chuyện của Sở Nguyệt tôi sẽ từ từ nói với nó, còn về phía Sở Hàn...vẫn phải phòng cô ta"
…
Tối hôm đó, sau khi anh từ C.O trở về thì vào luôn phòng làm việc để giải quyết nốt công việc còn thừa. Thấy anh có vẻ mệt mỏi cô đã pha một cốc nước cam mát lạnh đem vào phòng cho anh.
Vừa vào, thấy anh chăm chú làm việc cô mỉm cười nhưng lại bị anh để ý thấy.
"Em cười cái gì?"
"Anh đang làm việc mà cũng để ý được em cười sao?"
"Đương nhiên… nhất cử nhất động của em anh đều thấy rõ"
Cô đặt cốc nước cam xuống bàn rất muốn nhìn xem trong tập tài liệu mà anh đang giải quyết có gì đó liên quan tới Sở Thị không? Đột nhiên anh gọi cô tới bên mình:
"Nào… tới đây"
Cô ngoan ngoãn bước tới thì bị anh kéo tay ngã vào lòng. Thì ra anh muốn cô ngồi trên đùi mình.
"Anh còn phải tập trung làm việc em ngồi thế này sẽ làm phiền tới anh"
"Có sao đâu chứ? Anh muốn em ngồi đây thì cứ ngồi… còn cãi anh phạt em đấy"
Cô ngồi ngoan ngoãn trong lòng anh nhìn qua màn hình máy tính. Cô đột nhiên thấy số liệu cổ phần thừa của anh ở Sở Thị vẫn còn đang trong mục dự bị, cô hỏi:
"Tại sao 25% cổ phần của anh lại ở mục dự bị?"
"Sở Thị mới rút cổ phần ở C.O anh chỉ đang nghĩ xem có nên đầu tư vào họ không thôi, dù sao thì cũng là thừa thãi… không đáng"
Cô nảy ra một ý muốn lấy số cổ phần thừa đó của anh để vào Sở Thị, chỉ cần nắm trong tay cổ phần Sở Thị được làm cổ đông chính của họ là cô có thể thành công vào Sở Thị.
"Cái đó… chuyển nhượng cho em… có được không?"
Anh dừng ấn, tròn mắt nhìn cô:
"Gì? Em thích số cổ phần thừa đó hả?"
"Vâng… anh nói là mình nhiều tiền, 25% thừa đó… cho em mượn thôi cũng được… sau này em sẽ trả"
Anh bật cười, lấy tay xoa cằm cô.
"25% tuy là số bé nhưng đổi ra tiền thì không ít chút nào đâu… cho em mượn cũng được nhưng lúc anh cần em lấy gì trả chứ?"
"Lấy thân báo đáp… liệu được không?"
Anh cúi người xuống hôn cô một cái rồi lấy tay gõ vào đầu cô.
"Tiểu bảo bối, em định lấy chiêu mỹ nhân kế này để hạ anh sao? … thôi được… vậy em định lấy thân báo đáp kiểu gì đây?"