Lý Húc Dương phóng xe nhanh chóng để đến Lý Gia.
\-Đại thiếu gia! Chào mừng người về!
Húc Dương lạnh lùng bước qua không đáp lại. Chợt điện thoại của Tiểu Việt gọi đến
\- Boss, cổ phần có tăng lên rồi!
\- Được, nhớ điều tra tên nội gián trong nhân sự và hạng mục bị đánh cắp.
\- Vâng!
—————
\- Mày đi đâu từ hôm qua mà giờ mới về?
Húc Dương vào bước vào cửa nhà thì đối diện ngay với một ông lão.
\- Con lớn rồi! Con cần thế giới riêng.
\- Lớn rồi, mày tưởng mày xây dựng được một công ty nên mày có oai à?
Ông lão đứng dậy, tiến lại Húc Dương.
\- Khôn hồn thì đừng dây dưa với gái gú như thằng cậu của mày. Nhanh chóng lấy được hạng mục rồi đính hôn...
\- Chuyện của tôi không cần ông xía vào.
\- Mày...
Lý Húc Dương mắt lạnh như băng, thốt ra những lời nói dứt khoát không chút tình cảm rồi đi lên phòng của mình.
Đó là cha của anh \- Lý Gia Hạo. Ông ta là một tên thương nhân gian xảo và độc ác, ông lấy mẹ của Húc Dương chỉ vì thế lực của gia đình đó nên khi gia đình mẹ Húc Dương đổ vỡ, ông quay mặt đi kiếm người tốt hơn khiến Húc Dương rất căm phẫn. Anh thề sẽ trả thù cho mẹ bằng cách cướp hết tài sản của ông.
—————
\- Anh Hai!
\- Lý Hoàng Nhi? Em không đi học à?
Một cô bé chạy đến nhảy lên người ôm lấy anh.
\- Hihi, hôm nay em không có tiết vào buổi sáng!
\- Anh, em mới quen được một chị vừa trở về từ Harvard trở về. Em muốn gặp chị ấy quá. Mà từ tối hôm qua đến giờ không nhắn tin được!
\- Mới về nước vậy chắc còn đang bận hay đang ngủ vì Mỹ với Trung lệch giờ mà.
\- Anh nói phải, anh ăn chưa? Hôm nay có sủi cảo chiên ngon nè!
Ăn? Lý Húc Dương lại nhớ đến thân hình tuyệt đẹp của Tiểu Y. Chỉ muốn quay xe lại để ăn cô thêm lần nữa...
\- Anh ăn rồi, nhưng giờ lại đói.
\-Vậy em xuống lấy cho! Ngon lắm đó!
Lý Húc Dương vui vẻ gật đầu. Hoàng Nhi nhanh nhảu xuống múc đồ ăn cho Húc Dương. Tiểu Nhi là cô gái rất đáng yêu nhưng không ai biết cô đã từng bị bắt cóc và suýt nữa bị hãm hại...
Tiểu Nhi luôn tươi cười và hoạt bát nhưng khi thấy người lạ thì tâm lý lại bị khủng hoảng.
Lý Hoàng Nhi bưng chén sủi cảo còn nóng hổi lên cho Lý Húc Dương thì thấy anh đang soạn đồ đạc vào chuếc vali lớn.
\-Anh đi công tác à?
\-Không. Anh dọn ra ngoài sống.
\-Tại sao? Vì ông già kia à?
\-Không phải tại anh muốn thôi. Ra ngoài có chút bình yên hơn.
\-Vậy em cũng đăng ký ở lại trường luôn! Em về nhà vì có anh mà...
\-Tiểu Nhi em lớn rồi! Gần 20 tuổi rồi... phải trưởng thành thôi. Dù sao anh với em cũng không phải anh em ruột thịt mà.
\-Em hiểu... Anh với em không phải là anh em ruột nhưng hai ta luôn coi nhau như ruột thịt. Anh luôn lo lắng cho em nên em cũng rất quý anh... đến mức bạn trai em ghen luôn á!
\-Em... có bạn trai rồi?
\-Uhm. Chứ anh nghĩ tối em về trễ là đi chơi với ai?
\-Em không sợ con trai bên ngoài nữa à?
\- Anh ấy là người cứu em lần đó đấy ạ!
Lý Húc Dương cười, mong Tiểu Nhi có người bên cạnh che chở đã có. Anh cũng không cần bận lòng nữa. Tiểu Nhi đưa chén sủi cảo cho anh, giục anh ăn đi thì...
\#Phụt\#
\- Em đổ mấy cây ớt đấy?
\-Haha, nước nè!
Cay không biết tả thế nào.
Lý Húc Dương nhanh quơ lấy ly nước trên tay Tiểu Nhi
\#Phụt\#
\-Giờ là em đổ mấy bịch muối đây?
Tiểu Nhi cười ra nước mắt. Đó là câu chuyện của anh trai lạnh lùng và em gái lùng lạnh