\-Bước về nhanh!
\-Đã nói hôm nay sinh nhật của Văn Văn mà. Tôi không thể về được.
\-Cô...
\-Lát nữa xong chuyện tôi về liền...
Thấy Húc Dương dường như muốn ăn tươi nuốt sống mình, Tiểu Y sợ hãi hứa hẹn với anh.
Còn Húc Dương thì toả sát khí, đi ra khỏi bữa tiệc và lái chiếc Ferrari khỏi Trịnh Gia mặc sự níu kéo của lão Trịnh.
Tiệc tàn cũng khá sớm. Văn Văn có ý muốn Tiểu Y ngủ lại với mình để hỏi chuyện.
\-Ở lại với tao đi. Mai là ngày nghỉ mà.
\-Không được, tao có chuyện gấp. Xong tiệc thì phải về rồi.
\-Mày bị ai khủng bố hay gì?
\-Uhmmm... dài dòng lắm.
\-Kể nghe coi. À để tao lấy xe chở mày về luôn.
Tiểu Y lặng lẽ gật đầu. Thực sự cô không muốn đào lại cái quá khứ dơ bẩn kia!
Lái chiếc xe Hyundai đời mới ra giữa hội trường, Văn Văn hạ kính bắt hiệu Tiểu Y lên xe.
Bước lên xe lòng nặng trĩu, không nói nên lời. Văn Văn nói mãi cô mới chịu kể lại việc Giai Kỳ lừa lên giường với Húc Dương đến anh bắt ép cô ký hợp đồng.
\-Cái gì? Lý Húc Dương nổi tiếng máu lạnh mà mày vẫn bình an nói chuyện với tao?
\-Hắn là kẻ máu lạnh ở thương trường còn là tên sói già trên giường....
Nghe đến đấy, Văn Văn cười không ngưng được.
\-Xưa kia tao cứ sợ mày ra giá không biết có mất lần đầu không, may có hắn đó.
\-Mày còn chọc tao?
\-Sorry!! Mà... mày có thai không đấy?
\-Không, vừa rồi vẫn đến kỳ mà.
\-Vậy thì tốt! Mà đừng đẻ con rơi cho Lý Gia. Mãi mãi không được gặp lại. Mày biết Lý Âu Hoàn rồi chứ? Hắn đã có 2 nhóc tì được lão gia bịt miệng nhà báo và nuôi dưỡng bên Mỹ ấy! Cô gái kia không được giữ con tự vẫn rồi...
Tiểu Y nghe mà shock. Sao lại tàn nhẫn đến thế chứ. Mang thai đến 9 tháng 10 ngày để rồi bị cướp đi...
————
Về đến biệt thự nhỏ của Húc Dương, Văn Văn dặn dò Tiểu Y một câu:
\-Húc Dương từng có tình đầu nhưng trong lúc khó khăn đã bỏ rơi anh ta, sau đó thì không mở lòng với bất kì ai. Chắc chắn mày có vị trí trong lòng hắn nên mới giữ lại mày đó!
\-Bớt xàm bà ơi!
—————
Tiểu Y vào trong nhà. Không một ai cả, không một bóng đèn bật lên. Cô mò mò tìm và vật công tắc đèn ngủ, rồi đi lên phòng ngủ của Húc Dương.
\-Trễ vậy chắc anh ta ngủ rồi!
Nhưng ở trong đấy, Híc Dương ngồi bệt xuống đất, tựa vào thành giường, tay anh cầm chai rượu vang đã vơi gần hết.
Tiểu Y nhìn không cam lòng. Lại gần và cất chai rượu đi. Vào lúc ấy, ánh trăng tỏa sáng, soi sáng khuôn mặt điển trai của Húc Dương: lông mày rậm, mi dài và thẳng, sống mũi cao thanh tú, và đôi môi đỏ mọng pha lẫn mùi rượu... tóc của anh vẫn nhỏ giọt nước ...
Thoát trang sức ra rồi kéo Húc Dương lên giường. Cô dựng anh ngồi tựa lên gối, sang phòng lấy chiếc máy sấy tóc để hong cho Húc Dương.
Vừa bật công tắc, anh bị tiếng ồn của máy sấy tỉnh giấc, anh gắt gỏng. Tiểu Y nhẹ nhàng nói:
\-Đừng động, để tôi sấy tóc cho anh, để vậy lỡ bệnh đấy.
Trong men rượu, anh mơ tới hình ảnh anh và một người con gái đang bắm tay, trò chuyện rất vui vẻ.
Vòng tay to lớn ôm lấy eo Tiểu Y khiến cô giật mình, tim trật một nhịp...
Anh úp mặt mình vào bộ ngực êm ái của cô.
\-Mộng Mộng...
Tiểu Y nghe sét đánh ngang tai. Chợt nhớ đến lời của Văn Văn, cô thêm buồn. Cô không muốn là vật thế thân!
Sấy tóc xong, cô nhẹ nhàng thu dọn rồi hạ anh xuống giường. Khổ nỗi, Húc Dương ôm cô quá chặt, cô vặn vẹo thoát khỏi vòng tay của anh thì chạm phải vật cấm... làm Húc Dương thực sự tỉnh giấc.
\-Mèo nhỏ, em câu dẫn tôi?
\-Không không phải... tại...tại anh ôm tôi chặt quá....
Húc Dương thả ra nhưng giữ lấy tay cô để không làm mất mèo con của mình.
\-Nay cô diện đồ hở hang nhỉ? Bữa nay còn dám không nghe tôi nữa.
\-Sinh nhật của bạn tôi, chẳng lẽ tôi bỏ về?
\-Vậy phải dỗ tôi đi!