Ở trong mắt Hứa Chiêu, đỉnh đầu của người đàn ông sáng chói, trong mắt đám người thì anh chính là một cái đèn sáng.
Ánh sáng là màu tím, Hứa Chiêu không nhịn được hâm mộ.
Màu tím là màu tài vận, trước đây cô đã từng nhìn thấy màu tài vận trên người những người khác, nhưng màu dày đặc đến tỏa sáng này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, cái này đến cùng là có bao nhiêu tiền thế?
Nhìn vẻ mặt kính cẩn của người đàn ông mặc vest hò hét qua loa trước cổng tiểu khu, kết hợp với câu chuyện phiếm của Tần Thiển, Hứa Chiêu đã đoán được thân phận của người đàn ông này, anh chính là ông chủ có có thể làm cho mười người thì một người trả tiền cho anh.
Hứa Chiêu biết anh có tiền, nhưng không nghĩ tới lại có nhiều tiền đến vậy, nhìn ánh tìm lòe loẹt trên người anh, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì về sau anh có thể càng ngày càng có tiền.
Hứa Chiêu bỗng muốn đi tới cọ ít ánh sáng tím trên người anh.
Tần Thiển cũng nhìn thấy họ, cậu ta cũng đoán thân phận của người đàn ông giống như Hứa Chiêu. Đôi mắt của Tần Thiển sáng lên, cậu ta không ngờ rằng trước khi chết mình không gặp được tổng giám đốc của Đông Húc Diệp Cẩn Ngôn, sau khi chết vậy mà lại gặp được.
Diệp Cẩn Ngôn ít khi xuất hiện trước công chúng. Tuổi còn trẻ đã xây dựng thành công đế quốc trò chơi của bản thân, trở thành phú hào trẻ tuổi nhất trong nước, nhưng ngoại giới hiếm khi nhìn thấy thông tin của anh. Ngay cả người trong vòng cũng rất ít người đã gặp qua anh, vô cùng thần bí.
Trên Weibo từng công khai thảo luận diện mạo của Diệp Cẩn Ngôn, rất nhiều người suy đoán Diệp Cẩn Ngôn không công khai lộ mặt là vì lớn lên quá xấu. Nhưng Diệp Cẩn Ngôn không dựa vào mặt ăn kiếm ăn, lớn lên xấu cũng không ảnh hưởng đến việc anh kiếm tiền.
Cho dù anh xấu, anh cũng là ba ba.
“ Không nghĩ tới ba ba lại soái như vậy.” Tần Thiển thì thào tự nói, rõ ràng có thể dựa vào giá trị nhan sắc kiếm cơm, lại còn muốn dựa vào thực lực. Tần Thiển tuyên bố, sau này Diệp Cẩn Ngôn cũng là ba ba của cậu.
“Nếu như ai ở trên mạng nói bậy về ba ba, tôi nhất định bò theo đường truyền mạng qua giáo dục bọn họ một trận.”
Hứa Chiêu có chút mê mang, cảm giác bản thân một cái đạo sĩ nông thôn kiến thức thật là nông cạn, quỷ trong thành phố cũng tùy tiện như vậy sao? Có thể nhận ba ba đơn giản như vậy?
Hứa Chiêu sờ lên ví tiền trống rỗng của mình, có thể hiểu được hành động của Tần Thiển, có ai không muốn có một baba cả người tỏa ra mùi tiền đâu? Đáng tiếc cô chỉ có một sư phụ nghèo.
Diệp Cẩn Ngôn nhìn tới người cùng khu mộ không hợp nhau Hứa Chiêu.
Bên trong khu mộ âm khí nồng đậm, tăng thêm hoàn cảnh đặc thù, lệ quỷ đều hiện ra hình dạng thật của chúng, ngay cả người bình thường cũng có thể nhìn thấy tình hình trong khu mộ. Trong mắt Diệp Cẩn Ngôn, ngoại trừ Hứa Chiêu thì tất cả đều là quỷ, mà bên cạnh Hứa Chiêu còn có một con quỷ bị đâm chết hình dạng kỳ quái.
Diệp Cẩn Ngôn nhíu lông mày.
Với sự xuất hiện của anh, những lệ quỷ đang chuẩn bị dùng sức lao về phía Hứa Chiêu lại như là ngửi được hương vị gì đó làm cho chúng mê muội, hai con mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm vào Diệp Cẩn Ngôn, trong mắt đều là khát vọng. Trên người Diệp Cẩn Ngôn có đồ vật mà chúng muốn, chúng nó buông tha cho Hứa Chiêu, lao về phía Diệp Cẩn Ngôn.
Không giống như Tần Thiển run rẩy khi nhìn thấy những lệ quỷ này, Diệp Cẩn Ngôn vẫn tỏ ra bình tĩnh khi nhìn thấy những lệ quỷ này đang lao về phía mình, không nhanh không chậm đi về phía Hứa Chiêu, như một quý công tử đang đi dạo trong hoa viên nhà mình.
Tím lấp lánh—Diệp Cẩn Ngôn đang đi về phía cô, bên cạnh còn có vô số lệ quỷ lao vọt tới người anh như thiêu thân lao vào lửa, Hứa Chiêu — đạo sĩ nông thôn chưa từng nhìn thấy việc đời cũng sửng sốt một lúc.
Tần Thiển thấy ba ba vừa với nhận đang gặp nguy hiểm, hô to: “ Baba đi mau.”
Diệp Cẩn Ngôn ngẩng đầu liếc Tần Thiển một cái, Tần Thiển thấy baba đang nhìn mình, rất là kích động, nhưng Hứa Chiêu cảm thấy cảm xúc trong mắt Diệp Cẩn Ngôn chính là ghét bỏ.
Lệ quỷ vọt tới bên người Diệp Cẩn Ngôn, trên người Diệp Cẩn Ngôn lại phát ra kim quang chói mắt. Không giống với kim quang trên người Hứa Tri Viễn, kim quang trên người Diệp Cẩn Ngôn vô cùng sáng, bao trùm từ đầu đến chân anh.
Trên người Diệp Cẩn Ngôn vậy mà lại đầy pháp khí, mà lại là pháp khí có tính công kích rất mạnh. Kim quang phát ra này chính là ánh sáng của pháp khí.
Hứa Chiêu cảm thấy mình đã bị làm cho lóe mù mắt rồi, trong mắt cô, Diệp Cẩn Ngôn từ đầu đến chân đều đang tỏa sáng, ánh sáng tím của tài vận và kim quang của pháp khi hợp lại ở một chỗ, nhìn thôi đã thấy đắt tiền….
Hứa Chiêu nuốt nước bọt, ôm chặt cặp sách vào lòng. Trong cặp sách chỉ có một thẻ ngân hàng chứa 2 vạn tệ, cùng với bùa chú và chu sa cô mang từ quê lên. Thứ duy nhất miễn cưỡng xem như pháp khí là một vài đồng xu dùng để xem bói. So với Diệp Cẩn Ngôn kim quang lấp lánh, Hứa Chiêu thật sự quá nghèo, cô cũng muốn gọi Diệp Cẩn Ngôn hai tiếng baba.
Pháp khí tràn đầy lực lượng tiền tài quả nhiên có tác dụng, trước khi đám lệ quỷ hai mắt đỏ ngầu kia lại gần Diệp Cẩn Ngôn, đã bị kim quang đốt cháy hơn phân nửa, biến thành tro bụi.
Trong mộ địa âm u, Diệp Cẩn Ngôn giống như một ngọn lửa, cố gắng đốt hết những thứ dơ bẩn.
Đứa bé dị dạng trong thịt cầu nhận ra sự khác thường và bắt đầu đứng lên, sợi dây đỏ kết nối sức sống của vô số người trong tiểu khu rung lên, cuốn bay đám lệ quỷ vẫn chưa bị kim quang đốt cháy.
Sợi dây đỏ phồng lên và co lại, đứa trẻ trong thịt cầu đem số lệ quỷ còn lại hấp thụ.
Những lệ quỷ này sống bằng cách hấp thụ năng lượng tràn ra từ sợi dây đỏ, khi hấp thụ chúng chưa chưa bao giờ nghĩ rằng chúng chỉ là món quà vặt dành cho đứa trẻ dị dạng kia.
Sau khi hấp thụ năng lượng của lệ quỷ, trên bề mặt thịt cầu xuất hiện những dấu tay đẫm máu, vật bên trong giãy dụa muốn đi ra sớm.
Diệp Cẩn Ngôn thân mang kim quang, vẻ mặt lãnh đạm chạy tới bên cạnh Hứa Chiêu, vừa vặn đứng ngăn cản giữa Hứa Chiêu và thịt cầu kia.
Trong lúc Hứa Chiêu vẫn trầm mê trong ánh sáng tiền tài của Diệp Cẩn Ngôn, Tần Thiển ngữ khí kích động: ” Ba ba là tới bảo vệ chúng ta sao? Ba ba thật sự là một người tốt. ”
Còn không chờ Tần Thiển thổi rắm cầu vồng xong, đã thấy Diệp Cẩn Ngôn nhíu mày, trong giọng nói mang theo vài phần ghét bỏ: “ Cô đến đây để thăn tên ngốc này à?? Không ai bảo cô gái nhỏ đừng đến mộ địa một mình sao?”
Hứa Chiêu ăn mặc giản dị, trong mắt Diệp Cẩn Ngôn, cô chỉ là một cô gái nhỏ bình thường. Lý do cô xuất hiện ở đây chỉ có thể là để thăm mộ.
Hứa Chiêu: “……” Tím lấp lánh đang trào phúng cô à?
Tần Thiển vừa nhận baba cũng dừng lại một chút, vừa định giải thích vài câu cho mình và lão đại, chợt nghe thấy baba vừa nhận đem mũi nhọn hướng về cậu ta: “ Tôi không có con trai ngu xuẩn như vậy.”
Hứa Chiêu cảm thấy cái miệng của Diệp Cẩn Ngôn quá không xứng đôi với cả người đầy hào quang của anh.
Tần Thiển không hổ là quỷ thổi rắm cầu vồng chuyên nghiệp, ở loại tình huống này vẫn có thể mặt dày không biết xấu hổ mà khen: “ Baba thật có cá tính.”
Baba mới của cậu ta rõ ràng không muốn nhận đứa con trai này, chỉ nhẹ nhàng liếc cậu ta một cái, nhìn về phía trợ lý Dương Văn Hiên của mình.
Dương Văn Hiên chính là nam thanh niên cầm loa ở tiểu khu, cũng là trợ lý của Diệp Cẩn Ngôn.
Dương Văn Hiên nhanh chóng chạy đến chỗ Diệp Cẩn Ngôn, trong tay cầm một thứ hình la bàn, hướng la bàn về phía Tần Thiển: “ Tiểu quỷ sơ cấp.”
Diệp Cẩn Ngôn mí mắt rũ xuống, hiện ra vẻ kiêu ngạo khó tả: “ Tiểu quỷ vừa ngốc vừa yếu không cần để ý tới.”
Tiểu quỷ Tần Thiển muốn phản bác, nhưng nhìn tây trang đắt đỏ trên người Diệp Cẩn Ngôn, vẫn đem lời nói nuốt xuống. Quên đi, quên đi, không cần so đo với baba.
Dương Văn Hiên gật đầu, hướng vật thể giống la bàn trong tay vào thịt cầu cách đó không xa, vật thể trong thịt cầu vẫn còn đang ủ năng lượng chuẩn bị phá cầu mà ra.
Thấy kim chỉ nam biến hóa, Dương Văn Hiên sắc mặt nghiêm trọng: “ Sếp, tình huống không ổn. Quái vật này đã đạt trình độ lệ quỷ cấp ba, chờ nó đi ra, có lẽ sẽ đột phá quỷ vương sơ cấp.”
Hai tai Hứa Chiêu dựng thẳng, nhiều năm như vậy đạo sĩ đứng đắn mà cô gặp chỉ có người từng có duyên gặp mặt một lần ở Lục gia Dương Sĩ Kỳ, cô cũng không hiểu rõ thủ đoạn của đạo sĩ trong thành phố.
Hóa ra quỷ trong thành phố còn phân cấp à? Lệ quỷ cấp ba và quỷ vương sơ cấp là ý gì? Trong lòng Hứa Chiêu im lặng cân nhắc những từ này, cảm thấy chuyến này đến Bắc Kinh rất đáng giá.
Lúc cô còn ở nông thôn, quỷ trong mắt cô chỉ có hai loại. Một là quỷ tương đối yếu, hai là quỷ cực kỳ yếu.
Hôm nay thật là được mở mang kiến thức. Cô quyết định sau khi trở về sẽ ghi chép vào cuốn sổ mà sư phụ đưa cho cô, ghi lại những gì cô đã thấy trong thành phố, không thể để con cháu của mình cũng không kiến thức như mình được.
Dương Văn Hiên biểu tình ngưng trọng, Diệp Cẩn Ngôn có vẻ cũng không lo lắng.
Hứa Chiêu thu hồi lá bùa trên tay, cô muốn nhìn một chút xem đạo sĩ lắm tiền người đầy pháp khí thu phục ác quỷ như thế nào. Cô muốn học tập một chút, sau này gặp đạo sĩ trong thành phố cũng không quá quê.
Không nghĩ tới người được Hứa Chiêu gửi gắm kỳ vọng cao Diệp Cẩn Ngôn, vẫn như cũ kiêu ngạo đứng ở đó, gật đầu với Dương Văn Hiên.
Hứa Chiêu nhìn về phía Dương Văn Hiên, lẽ nào Dương Văn Hiên là một đạo sĩ rất lợi hại??
Sau khi Dương Văn Hiên nhận được chỉ thị của Diệp Cẩn Ngôn, cất pháp khí giống như la bàn trong tay đi, và lấy ra … một chiếc điện thoại di động?
Hứa Chiêu không có điện thoại di động, nhưng cô không xa lạ với nó. Cô và Hứa Quan Nguyệt nghèo, nhưng những người khác ở nông thôn cũng không nghèo. Hầu như ai cũng có điện thoại di động. Ví dụ, dì Vương, người thích buôn chuyện trong thôn, mỗi tối đều lấy điện thoại di động ra gọi video với cháu trai đi học trong thành phố.
Nhưng điện thoại di động cũng không phải pháp khí gì nha? Hứa Chiêu mê mang, lẽ nào Dương Văn Hiên giống cô chuẩn bị dùng nắm đấm công kích, trực tiếp lấy điện thoại đập bể quỷ?
Hứa Chiêu liếc mắt nhìn đứa trẻ trong thịt cầu vẫn còn đang cố gắng giãy dụa muốn đi ra, có thể thì có thể, nhưng là tốn thêm điện thoại di động, đúng không? Cô biết rằng điện thoại di động không hề rẻ, mỗi chiếc đã vài nghìn tệ. Không cần như thế, trực tiếp nhặt một cục gạch trên mặt đất cũng có thể dùng tốt hơn di động, Hứa Chiêu tiếc tiền thay cho họ.
Trong lúc Hứa Chiêu nghĩ lung tung, Dương Văn Hiên lưu loát mở máy, ấn vào biểu tượng wechat, lại bấm gọi video.
Tiếng chuông chỉ vang lên vài giây đã được người bên kia nhận, thị lực của Hứa Chiêu rất tốt, thấy trong video xuất hiện một hòa thượng.
Dương Văn Hiên nhìn hòa thượng đối diện, ngữ khí cung kính: ” Tư Nguyên đại sư, Diệp tổng lại gặp quỷ. “
Tư Nguyên tuổi không lớn lắm, mi thanh mục tú, trong tư thái có một loại trầm ổn, anh ta nhìn Dương Văn Hiên trong video, lịch sự chắp tay chào hỏi: ” Dương thí chủ. “
Lại đem ánh mắt chuyến lên người Diệp Cẩn Ngôn, thấy Diệp Cẩn Ngôn bình an vô sự, thở phào một hơi, ” Diệp thí chủ không có việc gì là tốt rồi.”
“ Thể chất Diệp thí chủ đặc thù, gặp quỷ cũng là chuyện thường, may mà Diệp thí chủ cùng phật hữu duyên, không cần sợ những thứ yêu ma quỷ quái này. ”
Diệp Cẩn Ngôn không nói chuyện, Dương Văn Hiên lại có cảm xúc sâu sắc: Diệp tổng đã quyên tặng cho chùa miếu ở Bắc Kinh rất nhiều tiền, nhất là Thanh Sơn Tự chỗ Tư Nguyên, thậm chí còn tặng vài bức tượng phật bằng vàng.
Nhiều tiền như vậy, còn có thể không cùng Phật Tổ hữu duyên sao?