Chương 93
Vù…
Trong gió sớm, bóng người Lâm Diệp mạnh mẽ như bay, nhanh chóng lao về phía xa.
Chỉ thời gian một gian, cơ thể gầy yếu của Lâm Diệp trở nên cao hơn, thon gầy hiên ngang, thể lực dồi dào, tràn đầy cảm giác sức mạnh.
Gương mặt hơi trẻ con đã không còn tái nhợt, nhiều thêm một hương vị trong vắt thoải mái.
Tất cả điều này đều liên quan đến việc hắn chuyên cần khổ luyện, hơn nữa mỗi ngày nuốt “Linh Tôi Tương” và máu thịt báo tuyết đốm, thằn lằn vảy Độc giác khiến cho cả người như thay da đổi thịt, khác với bản thân hắn trước kia.
Chân Vũ Tam Trọng Cảnh đã có thể bước đi như bay, dưới sự chống đỡ của linh lực trong người, cho dù chạy như bay hơn một canh giờ cũng sẽ không mệt mỏi.
Đây cũng là “nhanh như ngựa phi nước đại, nhảy như hổ báo”.
Tu giả đạt đến “cấp độ Khai Phủ” đều có thể làm được bước này.
Lộ trình ngày bình thường cần phải tốn hơn một canh giờ, bây giờ chỉ một khắc đồng hồ đã đạt được.
Núi rừng cổ xưa mênh mông như biển lại lần nữa xuất hiện trong tầm mắt, Lâm Diệp lấy trường cung xương trắng trên lưng, lấy từ ống tên một mũi tên màu mực dài hơn cả thước, bóng người nhảy lên rồi biến mất trong rừng sâu u tối.
Một lát sau.
Ầm!
Một cú bắn mạnh lao đi như tia chớp, hung hăng cắm vào trên người một con hổ vằn, khiến cơ thể to lớn của nó bay ra ngoài, rơi xuống bên ngoài mấy trượng, máu tươi bắn ra, nó kêu thảm một tiếng rồi mất mạng.
Cùng lúc đó, một bóng người trên gốc cây đằng xa nhảy xuống, bước nhanh đến trước xác hổ vằn, dáng người hắn hiên ngang thon gầy, mặt mày như điện, tay cầm một thanh cung xương trắng khổng lồ, chính là Lâm Diệp.