Chương 61
Bóng đêm an tĩnh, ngoài cửa sổ trăng treo cao trên nền trời chiếu xuống, núi non xa xa trùng điệp chìm đắm trong ánh sáng kì ảo, ngoài vườn chỉ có tiếng côn trùng kêu râm ran, vô cùng tịch mịch.
Trong phòng, Lâm Diệp ngồi khoanh chân, yên lặng quan tưởng, trên gương mặt non nớt thanh tú của hắn hiện nên vẻ xuất trần.
Thời gian cứ thế trôi qua, rất nhanh kết thúc một đêm, tia nắng ban mai rọi xuống, xua tan bóng đêm như mực, soi sáng cho thế gian.
Ngoài cửa sổ chim chóc hót vang báo hiệu một ngày mới đến. Lâm Diệp tỉnh lại từ trong nhập định, hắn bước xuống giường, chỉ cảm thấy thần thái sáng lắng, khí huyết thông suốt, thoải mái không nói lên lời.
Trải qua một đêm tu luyện, tuy rằng còn chưa thể thắp sáng được một ngôi sao nào trong biển ý thức, nhưng Lâm Diệp đã cảm nhận được tinh thần mạnh mẽ hơn trước rất nhiều, tai mắt cũng trở nên nhạy bén hơn. Thậm chí Lâm Diệp có thể nghe được thanh âm rất nhỏ của giọt sương đọng trên phiến lá rơi xuống nền đất vỡ tan bên ngoài gian phòng.
Đây là dấu hiệu của việc biển ý thức mạnh mẽ hơn. Chính Lâm Diệp cũng không nghĩ đến, chỉ tu luyện một đêm mà đã có thể thấy được hiệu quả rõ rệt như thế này, qua đó có thể thấy được pháp môn Tiểu Minh Thần Thuật này bất phàm.
Đẩy cửa bước ra ngoài sân, Lâm Diệp vươn mình, bắt đầu diễn luyện Hành Quân Quyền. Đợi cho đến khi khí huyết toàn thân sôi lên, cả người đổ đầy mồ hôi, hắn mới dừng lại. Sau đó dùng nước giếng lạnh lẽo tắm rửa một lần, Lâm Diệp cảm thấy từ trong ra ngoài, từ thân thể cho đến linh hồn mình đều tràn đầy sức sống, phảng phất có lực lượng vô tận dùng mãi không hết.
Nhưng rất nhanh, một cảm giác đói khát trỗi dậy trong dạ dày Lâm Diệp, hắn cười khổ. Việc thân thể và linh hồn trở lên mạnh mẽ hơn đáng giá vui mừng, nhưng cũng vì thế mà khiến cho nhu cầu ăn uống của hắn tăng lên dữ dội. Quả nhiên trên đời này không có chuyện gì hoàn mỹ mười phần cả.
Điều này cũng khiến cho Lâm Diệp càng kiên định hơn quyết tâm của mình, phải tìm thời gian vào rừng săn một chuyến. Nếu không chỉ dựa vào lương thực được thôn dân tiếp tế thì không thể lấp đầy bụng được.
Ăn cơm xong, Lâm Diệp đi ra ngoài đến nhà thôn dân Chu Trung. Dựa theo kế hoạch định sẵn từ trước thì hôm nay Lâm Diệp giúp loại bỏ sâu bệnh trên ruộng đất của gia đình Chu Trung.
Nhưng khi Lâm Diệp vừa đến trước nhà Chu Trung, thì thấy trên lưng Chu Trung đeo trường cung và đại đao đang chuẩn bị ra khỏi cửa.
“Chu Trung đại ca, huynh muốn đi đâu?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!