Đôi môi Sở Chiêu Chiêu rời đi, Mục Tế Vân cũng theo đó mà run lên một cái.
Đúng lúc Sở Minh Minh quay đầu nhìn thấy hết từ đầu tới cuối, em như con quay vội vàng xoay người chạy về hướng khác.
Sở Chiêu Chiêu lập tức đẩy anh ra, thẹn đỏ mặt quay người, Mục Tế Vân theo sát cô, chân bước nhanh hơn, không quên nhỏ giọng trêu đùa: “Sở Chiêu Chiêu, em rất biết cách câu dẫn anh đấy.”
Sở Chiêu Chiêu càng đi nhanh hơn nữa.
*
Chạng vạng, Mục Tế Vân chở Sở Chiêu Chiêu và Sở Minh Minh về nhà rồi lái xe đến nhà ông ngoại.
Lại đến ngày định kỳ mỗi tháng mà Kỳ Hồng bắt cả nhà đến thăm hỏi bố mình, vẫn giống như mọi lần, bầu không khí giữa hai cha con họ vẫn không có gì thay đổi. Kỳ Hồng ở phòng khách nghe điện thoại, ông cụ Kỳ trong thư phòng đọc sách.
Mãi đến khi Mục Tế Vân và Mục Tế Trạch đến, ông cụ mới đi ra.
Vợ của Mục Tế Trạch cũng dẫn theo con tới. Con của Mục Tế Trạch là một đứa trẻ hướng nội nên không thể khiến cho bầu không khí ở đây dễ thở hơn được, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm trong yên lặng rồi ai về nhà nấy.
Trên đường về, Kỳ Hồng nhìn điện thoại hỏi anh, “Hôm nay con gặp con bé rồi chứ?”
Mục Tế Vân mặt đầy nghi hoặc nhìn Kỳ Hồng, “Có chuyện gì ạ?”
Dựa theo tính cách của Kỳ Hồng, bà không phải kiểu người sẽ đi quan tâm đến những chuyện này.
Kỳ Hồng bình tĩnh trả lời: “Mẹ cần làm nội dung tuyên truyền, có thể sẽ chọn em gái của cô ấy đấy.”
“Ồ….” Mục Tế Vân nói, “Rất thích hợp.”
Đột nhiên tài xế phanh gấp, Kỳ Hồng và Mục Tế Vân theo quán tính lao người về phía trước, may mà anh nhanh tay lẹ mắt kéo bà lại mới không bị đập đầu vào ghế trước.
“Chuyện gì đấy!!” Kỳ Hồng phẫn nộ quát tháo tài xế, “Con đường bằng phẳng thế này mà anh lái cái kiểu gì vậy?!”
“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi!” Sau khi đã dừng xe lại yên ổn tài xế vội vàng quay xuống luôn miệng xin lỗi, “Vừa rồi có con chó vọt ra, bây giờ nó đã chạy đi rồi!”
“Thôi, anh cho xe chạy tiếp đi.” Mục Tế Vân cúi người nhặt điện thoại của Kỳ Hồng lên, phát hiện vừa rồi bà đang xem ảnh của Sở Minh Minh.
Kỳ Hồng thấy anh nhìn chằm chằm vào màn hình, liền lấy điện thoại về, nhanh chóng tắt đi. Trầm mặc vài giây, bà lại nói, “Bối Nhi nếu còn sống, chắc cũng lớn tầm này.”
Đúng lúc này, Mục Tế Vân nhận được một tin nhắn.
Là của Sở Chiêu Chiêu.
“Thầy Mục, hôm nay em muốn nói, thật ra Minh Minh không phải là em gái ruột của em, em ấy là do bố mẹ em nhận nuôi.”
Kỳ Hồng vẫn còn đang đắm chìm trong những suy tư của riêng mình, vành mắt có chút cay, nhưng lại không muốn bị Mục Tế Vân nhìn thấy, bà liền quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong chớp mắt, Mục Tế Vân đã liên kết hết những hành động kỳ lạ trong ngày hôm nay của Sở Chiêu Chiêu lại, rồi một suy nghĩ không thể tưởng tượng nổi chầm chậm trồi lên trong đầu anh.
Anh chầm chậm ngẩng đầu, nhìn Kỳ Hồng, bờ vai bà khẽ run.
“Con nói xem, những năm này mẹ bù đắp chưa đủ sao?” Giọng bà nghẹn ngào, “Có phải đến khi chết đi rồi, mẹ vẫn phải gánh theo những nợ nần đó xuống dưới gặp bố con không?”
Đúng lúc này, Sở Chiêu Chiêu lại gửi thêm một tin nhắn nữa.
“Thầy Mục, ngủ ngon.”
Màn đêm đen kịt, Sở Chiêu Chiêu và Sở Minh Minh chen chúc nhau trên chiếc giường nhỏ.
Sở Minh Minh thấy điện thoại của chị vẫn đang sáng, liền hỏi: “Chị ơi, chị vẫn chưa ngủ à?”
Sở Chiêu Chiêu đặt điện thoại xuống, ôm lấy vai em, “Có chuyện gì?”
“Thì em vui đó, đây là lần đầu tiên em được đi Bảo tàng Mỹ thuật, được tận mắt nhìn thấy rất nhiều bức tranh mà trước kia chỉ có thể thấy ở trên mạng.” Cô quay người đối mặt với Sở Chiêu Chiêu, “Mới chỉ có một Bảo tàng Mỹ thuật mà đã nhiều tranh như vậy, chị nghĩ thử đi, nếu là Le Louvre*, có phải sẽ còn được nhìn thấy cả nàng Mona Lisa không?!”
*Lô Phù cung (卢浮宫): Bảo tàng Paris, là một trong những viện bảo tàng nổi tiếng nhất thế giới, nơi trưng bày các hiện vật về những nền văn minh cổ, nghệ thuật Hồi giáo và nghệ thuật châu Âu từ thế kỷ XIII cho tới giữa thế kỷ XIX.
Sở Chiêu Chiêu “ừ” một tiếng, tiếp tục nghe Sở Minh Minh liến thoắng về những điều em yêu thích.
“Còn có Bảo tàng Mỹ thuật Vatican, Viện bảo tàng Mỹ thuật Berlin, Bảo tàng Mỹ thuật Prado! Tất cả các bảo tàng mỹ thuật trên thế giới em đều muốn đi!”
“Em còn muốn đi xem tranh Van Gogh, cả tranh của Picasso nữa!”
“Còn có….”
Em hào hứng kể mà không cần biết Sở Chiêu Chiêu có nghe không, giống như mình đang chuẩn bị lên đường đến những nơi đó vậy.
Bất giác, đồng hồ đã điểm mười hai tiếng, Sở Minh Minh ngáp một cái thật to, “Chị, mình ngủ thôi, hình như chị chẳng muốn nghe em nói nữa rồi.”
Sở Chiêu Chiêu duỗi tay vuốt ve khuôn mặt em mình, “Minh Minh, em có nhớ bố mẹ ruột của em không?”
Sở Minh Minh không trả lời ngay, bầu không khí chợt lắng xuống.
Mãi sau, em mới lên tiếng: “Em sớm đã quên họ rồi.”
“Vậy nếu như…” Sở Chiêu Chiêu nhẹ nhàng hỏi, “Nếu như em tìm lại được họ, em có vui không?”
Sở Minh Minh suy nghĩ hồi lâu: “Em không biết, chắc là sẽ rất vui.”
“Ừm.” Sở Chiêu Chiêu vỗ lên vai em, “Ngủ thôi.”
Một lúc sau, khi đã nghe thấy tiếng thở đều đều của Sở Minh Minh, Sở Chiêu Chiêu lại có một đêm không ngủ.
Sáng hôm sau, Sở Chiêu Chiêu mang theo đôi mắt gấu trúc rời giường, đứng trước gương cô chỉ thở dài ngao ngán.
Sở Minh Minh ngậm bàn chải đánh răng bước ra, nhìn thấy Sở Chiêu Chiêu thì bật cười khanh khách, “Chị, tối qua chị bị làm sao vậy?”
“Àiii.” Sở Chiêu Chiêu kể lể, “Em cứ đá chị mãi, suýt chút nữa là đá chị bay xuống giường.”
“Chị nói bậy!” Sở Minh Minh rút phắt bàn chải đánh răng ra, miệng phun bọt phì phèo, “Rõ ràng là chị đá em!!”
Sở Chiêu Chiêu không biết trên mặt mình đang dính bọt, cô quay người đi vào phòng bếp, “Em đánh răng rửa mặt nhanh lên, lát nữa còn phải đưa em về nhà đấy.”
Cô vừa đi vào phòng bếp lấy ra hai quả trứng gà, đã nghe thấy tiếng chuông cửa.
“Ai vậy?” Sở Chiêu Chiêu lại vòng ra mở cửa, trong miệng lầm bầm, “Mới sáng…”
Cửa nhà mở ra, người đứng bên ngoài lại là Mục Tế Vân.
“Thầy… thầy Mục?” Sở Chiêu Chiêu trong tay cầm hai quả trứng gà, mắt chớp chớp.
Mục Tế Vân vươn tay, lau sạch bọt kem đánh răng trên má cô, “Vừa dậy à?”
Sở Chiêu Chiêu gật đầu, rồi mới chợt nhớ ra, vội đứng tránh qua, “Anh vào đi.”
Mục Tế Vân theo Sở Chiêu Chiêu vào nhà, vừa hay gặp Sở Minh Minh mới rửa mặt xong chạy ra ngoài.
Nhìn thấy Mục Tế Vân, Minh Minh nhất thời có chút căng thẳng, “A… Anh, sao anh lại tới đây?”
Mục Tế Vân chỉ nhìn Sở Minh Minh mà không nói gì.
Thấy Mục Tế Vân nhìn mình, Sở Minh Minh không biết phải làm sao đành đánh mắt cầu cứu Sở Chiêu Chiêu, khẽ kéo ngón tay cô.
Sở Chiêu Chiêu đặt trứng gà xuống, dặn: “Trong tủ lạnh hết sữa bò rồi, chị xuống dưới mua, em ở nhà đọc sách đợi chị một lát.”
Nói rồi, cô kéo Mục Tế Vân xuống lầu.
Xuống tới nơi, Sở Chiêu Chiêu dừng lại, “Thầy Mục, anh đến sớm như vậy là có chuyện gì à?”
Mục Tế Vân nhìn cô, “Tin nhắn tối qua em gửi cho anh là có ý gì?”
Sở Chiêu Chiêu vò đầu, ấp úng cả nửa ngày, không biết nên bắt đầu nói từ đâu, cuối cùng phải để Mục Tế Vân nhắc nhở cô: “Em muốn nói với anh về chuyện của Minh Minh?”
Sở Chiêu Chiêu tìm đại một cái ghế ngồi xuống, chậm rãi nói cho anh: “Ừm, Minh Minh không phải là con gái ruột của bố mẹ em.”
Mục Tế Vân hỏi: “Nhận nuôi à?”
Sở Chiêu Chiêu nhíu mày, “Cũng không phải, mười mấy năm trước gia đình em rất nghèo, chính sách không quá nghiêm, xin hộ khẩu cũng chẳng khó.”
“Sau đó thì sao?”
“Năm đó ở quê em có rất nhiều gia đình ra ngoài mua con, đa phần đều là mua con trai, cũng có nhà mua con gái, nhưng mua con gái chỉ để xem như con dâu nuôi từ bé, mọi người thấy lạ rồi cũng thành quen.”
Nghe đến đây, trái tim Mục Tế Vân bỗng nhói lên một cái.
“Minh Minh là một bé gái bị nhà người ta mua về, chỉ là…. sau này gia đình đó không cần em ấy nữa, bố mẹ em thấy em ấy đáng thương nên đã giữ em ấy lại.”
“Ngày gia đình kia đưa em ấy về, em ấy mới chỉ ba tuổi, cũng chính là từ mười ba năm trước.”
“Em ấy lớn lên xinh xắn đáng yêu, trông lanh lợi hoạt bát, không giống với trẻ con trong làng một chút nào.”
“Sau này nhà em từng hỏi em ấy có còn nhớ bố mẹ mình là ai không, em ấy nói em đã quên hết rồi.”
Sở Chiêu Chiêu kể rất nhiều, cô kể lộn xộn đầu đuôi, không biết Mục Tế Vân nghe có hiểu hay không.
Nghe xong, Mục Tế Vân rơi vào trầm mặc, mất một lúc anh mới hỏi: “Em ấy được đưa về từ trấn Tấn Dương phải không?”
Sở Chiêu Chiêu gật đầu.
Trấn Tấn Dương, đây là nơi đầu tiên Mục Tế Vân nhận được tin tức, Kỳ Hồng khi ấy còn chạy đến đó nhưng lại không tìm được gì, cuối cùng tay không trở về.
Mục Tế Vân rốt cuộc cũng không kiềm chế được tâm tình mà châm một điếu thuốc, ánh mắt hướng lên trên lầu, “Chiêu Chiêu, em nghĩ có thể không?”
*
Nửa tiếng sau, Sở Chiêu Chiêu xách sữa bò lên tầng.
Sở Minh Minh từ trên sofa vội nhảy xuống, nhìn ra phía sau lưng cô, “Ể? Cái anh kia đâu chị?”
Sở Chiêu Chiêu nói: “Anh ấy có việc phải về nhà rồi.”
“Ồ…” Sở Minh Minh mở nắp sữa bò, uống một ngụm, “Chị, lần sau phải khi nào em mới được đến đây chơi tiếp?”
Sở Chiêu Chiêu đang thay đồ, nghe được lời này, bàn tay bỗng khựng lại, “Sau này em thường xuyên đến đây chơi đi.”
“Hả?” Sở Minh Minh chớp mắt liên tục, “Chị không đi làm à?”
Sở Chiêu Chiêu: “Những lúc không đi làm chị sẽ chơi cùng em.”
“Được ạ!!” Sở Minh Minh vui vẻ cười, “Vậy hôm nay về em sẽ nghỉ ngơi thật kỹ, lần sau đến sẽ ở chơi thêm mấy ngày nữa, được không chị?”
“Được… nhưng hôm nay, chúng ta đến nơi này trước rồi mới về nhà.”
“Nơi nào ạ?”
“Chút nữa em sẽ biết.”
Hai tiếng sau, điện thoại Sở Chiêu Chiêu đổ chuông, cô ra ban công nghe máy, vài phút sau, cô quay lại nói với Sở Minh Minh: “Minh Minh, em đến bệnh viện một chuyến với chị, được không?”
“Bệnh viện?” Sở Minh Minh hỏi, “Đến bệnh viện làm gì ạ?”
Sở Chiêu Chiêu cúi đầu mặc áo khoác, cố gắng dùng giọng điệu như ngày thường nói với em: “Thầy Mục quen biết với một vị bác sĩ, hôm nay vị bác sĩ đó có lịch trống, có thể khám cho em.”
Sở Minh Minh bỗng cảm thấy thật mất hứng, nhưng vẫn ngoan ngoãn đồng ý: “Vâng ạ.”
Hai người xuống lầu, Mục Tế Vân đã ở đó đợi từ rất lâu rồi.
Sở Chiêu Chiêu nhìn anh, khi hai ánh mắt giao nhau, mỗi người đều mang theo cảm xúc riêng nhưng đều ngầm tỏ ra bình tĩnh.
“Đi thôi.” Sở Chiêu Chiêu bảo Sở Minh Minh lên xe.
Mục Tế Vân chở bọn họ đến một bệnh viện cách đó rất xa, đến nơi, bác sĩ không làm những bước kiểm tra khác mà chỉ trích tế bào khoang miệng và một ít nước bọt của Sở Minh Minh.
Sở Minh Minh có hơi khó hiểu liền hỏi chị mình họ đang làm gì, Sở Chiêu Chiêu hiện rõ vẻ lúng túng, chỉ ấp úng cho qua chuyện. Cô quay đầu nhìn Mục Tế Vân, ánh mắt của anh lại chỉ đặt trên bóng lưng Sở Minh Minh, hơi thở có chút rối loạn.
Sở Chiêu Chiêu bước đến, nắm lấy tay Mục Tế Vân, “Thầy Mục, đi thôi.”
Cô và anh bước đi rất chậm, họ theo sau Sở Minh Minh, lòng bàn tay cả hai đều đã đổ mồ hôi.
“Thầy Mục….” Cô hơi nghiêng đầu, “Em…”
Mục Tế Vân cúi đầu hỏi, “Sao vậy?”
Sở Chiêu Chiêu chần chừ mãi rồi chỉ lắc đầu, “Không có gì.”
Bản thân cô lúc này đang bối rối cực điểm. Cô vô cùng hy vọng Minh Minh là em gái của Mục Tế Vân, như vậy anh mới không mất công vui mừng. Nhưng nếu sự thật là như vậy, điều đó cũng có nghĩa…. Sở Minh Minh sẽ phải rời khỏi nhà họ Sở.
Cô không chỉ không nỡ, mà cô còn sợ bố mẹ cũng không tiếp nhận nổi chuyện này.
Nhưng điều gì đến cũng phải đến, nửa tháng sau, cuộc điện thoại của Mục Tế Vân đã khiến cô buộc phải đưa ra quyết định.
Khi ấy là vào một ngày cuối tuần trời quang nắng đẹp. Sở Minh Minh đang chìm trong giấc ngủ trưa như mọi ngày, mẹ Sở vẫn tất bật với công việc ở khách sạn như mọi hôm, còn bố Sở còn đang ở trong bệnh viện khám bệnh theo định kỳ.
Giọng nói của anh vang lên, mang theo chút run rẩy, “Chiêu Chiêu, cảm ơn em.”